Thiên Đạo Viện quá cổ xưa,xa xưa đến nỗi người ta không biết nó bắt nguồn từ thời đại nào, khôngngược dòng lên điểm bắt đầu được.
Đứng dưới sơn môn Thiên Đạo Viện mới lĩnh ngộ cái gì là bàng bạc đại khí của Thiên Đạo Viện. Có vô số thần sơn, cự phong dựng thẳng. Thần sơnđâm mây mù, đâm ngoài trời, cao nhất thì có ngân hà quanh quẩn. Có cựphong che trời tự thành một mảnh thiên địa. Giữa các cự phong là cầuthần vượt qua vạn dặm, từ đầu này nối thẳng sang đầu kia.
Trong Thiên Đạo Viện có thần hạc bay lượn, giao long ẩn trong mây, thụythú ra vào. Khi đứng bên ngoài Thiên Đạo Viện, mọi người cảm giác đây mà là viện gì? Đã tự thành một giới, gọi là thiên đạo giới cũng không quáđáng.
Nhìn Thiên Đạo Viện bàng bạc đại khí, Trì Tiểu Điệp rung động cảm thán.Tây Thùy lãnh thổ Thiên Đạo Viện chẳng qua là một góc nhỏ, nhỏ xíu xiu.
Bước vào sơn môn Thiên Đạo Viện có thể thấy một cổ bia khổng lồ, nói nólà cổ bia chẳng bằng bảo là vách đá to lớn càng chính xác. Trên cổ biakhắc các tên gọi, có nét bút ngân câu, có nét bút long xà, có nét bútnghuệch ngoạc.
Phi Dương tiên đế, Hạo Hải tiên đế, Lăng Không tiên đế, Bá Tiên SưVương, Võ Thần, Đao Tổ . . . Các nhân vật từng kinh diễm một thời đài,vô địch càn quét bát hoang, tất cả đều khắc tên vào cổ bia.
Đây là học sinh kỳ tài nhất Thiên Đạo Viện đã đào tạo, học sinh không có thành tựu vô địch thì xấu hổ không dám trở về để lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/682419/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.