Trì Tiểu Điệp nghe Lý ThấtDạ nói, tim run lên, cắn răng, ngước mặt lên. Trì Tiểu Điệp mặc cho LýThất Dạ loay hoay, hắn cẩn thận bôi thuốc cao lên mắt nàng.
Ban đầu Trì Tiểu Điệp cảm thấy thuốc cao mát lạnh thoải mái, không có gì ghê gớm.
Giây sau Trì Tiểu Điệp hét thảm:
- A!!!
Cảm giác đau nhói đâm vào mắt, cực kỳ khó chịu, như đôi mắt bị đâmthủng, lạnh giá đông con mắt Trì Tiểu Điệp lại, chìm vào hắc ám.
Trong lúc Trì Tiểu Điệp đơn đớn khó chịu, Lý Thất Dạ kiềm chặt tay nàng, khẽ quát cảnh tỉnh nàng:
- Dừng nhúc nhích, cố gượng đi! Phải để tinh hoa bảo dược luyện hóa mắt nàng!
Trì Tiểu Điệp khó chịu đựng được đau đớn hét lên:
- A!!!
Lý Thất Dạ quát nạt Trì Tiểu Điệp không cho nàng nhúc nhích, nhưng đauđớn rất khó chịu đựng. Trong khoảnh khắc này Trì Tiểu Điệp cảm thấy đôimắt vỡ, làm nàng sợ hãi có khi nào sẽ bị mù?
Khi chìm vào bóng tối, trái tim của Trì Tiểu Điệp tràn ngập sợ hãi, chỉcó đôi tay Lý Thất Dạ bắt chặt tay ngọc là tồn tại. Đôi tay cứng chắc đó cho Trì Tiểu Điệp lực lượng, khiến trái tim nàng chậm rãi bình tĩnhlại. Trong khoảnh khắc này đôi bàn tay cứng cáp của Lý Thất Dạ cho TrìTiểu Điệp chỗ dựa.
Trì Tiểu Điệp từ từ bình tĩnh lại, cảm giác đau đớn dần biến mất.
Lý Thất Dạ dặn dò:
- Đôi mắt của nàng cần bôi thuốc cao một tháng đến khi nào được luyện tốt mới thôi.
Mắt Trì Tiểu Điệp không thấy đường, chỉ khi Lý Thất Dạ ở bên cạnh nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/682408/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.