Ngưu Phấn cùng Lý Sương Nhan cũng không khỏi trở nên động dung, thế gian còn có vật như thế, thật sự là đáng sợ đến cực điểm.
- Đi, chúng ta đi nhìn xem.
Lúc này Lý Thất Dạ cười nói ra:
- Nói không chừng chúng ta có thể đào hết hi vọng sau cùng của nó, xem có thể thuận tay đào được thứ tốt hay không.
Thời điểm Lý Thất Dạ cưỡi ốc sên chạy tới đông bộ, tại Vô Nhân khu đôngbộ, rất nhiều tu sĩ đại giáo cương quốc, Thánh Địa bí tông cũng khôngkhỏi hai mặt nhìn nhau, ở thời điểm này, trong nội tâm rất nhiềungười đều bất an, có một cỗ cảm giác chẳng lành.
- Cái này, cái này, đây quả thật là chư thần bảo tàng xuất thế sao? Ta, ta cảm thấy càng giống là ma quỷ xuất thế mới đúng.
Có giáo chủ nhìn lấy từng cây cự cốt kia, sắc mặt cũng không khỏi trắng bệch.
- Nơi đây chẳng lành.
Lúc này, Quan lão bên người Thanh Huyền Thiên Tử cũng không khỏi trở nên động dung, nói với Thanh Huyền Thiên Tử.
Thanh Huyền Thiên Tử ánh mắt mãnh liệt, tựa như có thể xem thấu chỗ sâu nhất trong Vô Nhân khu, cuối cùng, hắn từ từ nói ra:
- Chẳng lành lại như thế nào, thiên hung chi địa, tất uẩn thần vật! Đâychính là thứ chúng ta cần. Thế gian chẳng lành đáng sợ nữa, dám ở dướithần uy của tổ tiên chúng ta làm càn sao?
Quan lão nghe xong, cũng cảm thấy có đạo lý, Thanh Huyền cố quốc bọnhắn, chính là hai đời Tiên Đế, đủ có thể khiến bọn hắn khinh thường BátHoang. Lần này bọn hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba/682159/chuong-207.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.