Chương trước
Chương sau
Rời đi về sau Dương Thần không biết làm sao tìm đường cũng không khỏi có cảm giác quái lạ. chả lẽ ở đây cũng cần đưa tiền mới hảo nói chuyện sao. nhìn xem nhẫn trữ vật còn vài ngàn ức linh thạch nhưng cũng không biết làm sao làm.Dương Thần có chút hối hận trước kia không hỏi Thiên Âm, nhìn người ở đây có vẻ thân thiện cũng không muốn dùng sưu hồn, nếu dùng hẳn dễ làm hơn rồi.
Uy uy tiểu tử ta gọi ngươi không nghe thấy sao.
Ổn định tâm thần Dương Thần quay đầu lại thấy một nhóm đại hán đầu trọc đang tiến đến, lại giả bất thiện a...
Đây là địa bàn lão đại không biết quy củ hay sao mò lại đây không nộp thuế: một tên đầu gà mở miệng nói chuyện.
Dương Thần có chút nghi hoặc đảo mắt nhìn lại hỏi: Ở con đường này cũng có chủ nhân sao???
Đầu gà thanh niên có chút tự đắt miệng phun hoa đạo: hẳn ngươi là người chỗ khác đến nên không biết đây là địa bàn của A Hổ đại ca. Lần đầu không biết nên giảm nửa giá nôn ra 500 khối ta tha ngươi đi lần sau khỏi đưa,
Dương thần thả nhẹ giới chỉ 1000 khối linh thạch chỉnh tề rơi xuống: Đây là 1000 khối linh thạch 500 khối tiền hỏi đường như nào.
Cả quá trình nhóm người thu vào mắt, trong đó tên đại hán to con nhất chỉ thẳng vào mặt Dương Thần quát: Nhẫn này ta coi trọng mấy khối đá này trả ngươi, tiền thuế coi như thôi như nào?
Xin lỗi ta chỉ có linh thạch nhẫn không thể giao Dương Thần có chút không giải khai giới chỉ bình thường có 200 khối linh thạch, Nguyên Anh tùy tiện có thể luyện chế tại sao cần nhẫn không cần linh thạch đâu
Nói vậy là ngươi không giao rồi: Tên to con lạnh lùng lườm gằn giọng nói, đôi mắt không khỏi toát lên vẻ thèm thuồng, Hùm ca nói nhiều như vậy làm gì trực tiếp đoạt chính là, Cũng đúng: Anh em lên.
Chả mấy chốc Dương Thần bị vây lại xung quanh.
Tiểu tử cho ngươi một cơ hội nữa giao ra nhẫn tha ngươi một mạng. còn không thì khà khà. cười lạnh một tiếng nam tử tên Hùm ca rút sau lưng một cây trủy thủ nhẹ nhàng liếm, rất có phong phạm tiểu lưu manh.

Dương Thần mắt lóe lên vẻ lệ khí, Nể nàng là người ở đây phân thượng ta áp chế không thèm dùng linh lực dò xét suy nghĩ, không nghĩ tới ở đâu cũng vậy, con người luôn là chủng loài tham lam nhất.Tưởng ở đây đón mẹ con nàng yên ổn sống nhẹ nhàng, ai ngờ vẫn phải mở sát tâm.
-Ba Ba Ba thanh âm ngừng lại A Hùm không kịp nhìn thấy gì, tỉnh táo lại đã thấy tất cả nằm rạp xuống đất rên rỉ.Nếu không phải Dương Thần nhẹ tay bọn nãy đã là lũ người chết.
-Ngươi... là ngươi ra tay!
Phải thì như thế nào Dương Thần đạo, thực sự Dương Thần chả muốn léo nhéo làm gì cả chực tiếp giết liền ổn rồi, nhưng vẫn là thôi đi, dù sao đối phương cũng chỉ là vài đứa tiểu tử.
- Ngươi không sợ lão đại trả thù sao, cứng không được A Hùm lại bắt đầu dùng biện pháp đe dọa mong đào tẩu. thực sự là vừa rồi làm chấn kinh đến rồi chưa đến 1 giây 7 người ngã xuống mà vẫn không rõ nguyên nhân.
-Lão đại?? trong miệng các ngươi vừa mới nói tới A Hổ đó sao
Phải, sao tiểu tử ngươi sợ. nếu biết sợ thì giao nhẫn ra, Nếu không ngươi chết rất khó coi, không chỉ ngươi mà ngay cả người thân ngươi tất cả đều sống không yên,khà khà.
Dương thần giở đây sát khí hiển hiện: Tất cả cút mình ngươi ở lại, phải là ngươi.mới vừa rồi ngươi đe xọa ta và thân nhân sao, vậy thì chuẩn bị sám hối đi, dám đe dọa bổn Tiên Đế? hừ chuyện cười. Tất cả có thể cút rồi.
Lời vừa dứt nào còn ai dám ở lại bỗng chốc chỉ còn lại Dương Thần và A Hùm.
Nhận thấy không ổn A Hùm lại quát: này tiểu tử ngươi muốn làm gì, ta cảnh cáo ngươi lần nữa Lão Đại sẽ giết ngươi, ngươi chết sẽ rất thảm.
Dương Thần nhảm cũng chả muốn nói nữa, thực sự là hết thuốc chữa
Quỳ xuống!!!!
Ầm... thanh âm vừa rơi, Đầu gối A Hùm như có người ngạnh sinh sinh bẻ xuống đồng dạng, người nặng như có ngọn sơn đè sau lưng, mồ hôi hột không ngừng lăn xuống, trong mắt bây giờ chỉ có vẻ hoảng sợ.
Ngươi..Ngươi... trực tiếp giết được rồi còn bắt ta quỳ. ngươi.
Cũng không hổ danh người lăn lội quỳ là một dạng nào đó thực sự là sỉ nhục, Quỳ mà được sống chắc chắn vẫn có người vứt bỏ tôn nghiêm để quỳ.Nhưng quỳ vẫn khó thoát khỏi cái chết có ai nguyện ý quỳ đâu nào. Thanh niên trước mặt hắn chắc chắn là loại thứ 2 bởi vì bây giờ trong mắt hắn chỉ có mù mịt sâu thẳm cùng lạnh lẽo không chứa bất cứ cảm tình nào.
Ngươi quá cao ta không nhìn thấy mặt ngươi.
Nhẹ nhàng thả một câu khuôn mặt hểnh lên đôi mắt cao ngạo ngước xuống như vị thần quân bễ nghễ thiên hạ ngó xuống chúng sinh.
Dương thần đưa tay bóp chặt vào đầu A Hùm chậm rãi nhấc lên, một hồi sau chỉ nghe tiếng hét thảm thiết rồi im bặt.Tùy tiện xách người đối phương ném qua một bên như ném một đống đồ bỏ đi, rồi xoay người đi.
Sưu hồn xong Dương Thần hiện tại đã hiểu thế giới này đại khái và quy mô. xem ra thế giới nào cũng có người tốt và người xấu, đương nhiên Dương Thần cũng không phải người tốt gì, chỉ là người không phạm ta, ta không chọc người mà thôi.
Lạnh lùng nhìn xác chết rồi bỏ đi hoàn toàn không có tí tình cảm nào gợn sóng,Xem ra đến thế giới này ta còn quá hiền a.. thế giới nào cũng có người ăn thịt người...
nhỏ nhẹ đôi câu rồi Dương Thần nhanh chóng rời đi. Dương Thần nhưng sợ vào tu a. Đến thế giới này cũng phải tuân thủ luật lệ ở đây.
Ân thế giới này gọi đó là "Nhập gia tùy tục"
Thú vị một thế. nói xong Dương Thần hóa thành một đạo sáng tiến về hướng Đông.
Một căn phòng tối.
Cái gì A Hùm chết. Hừ ta không cần biết hắn là thần thánh phương nào động vào người lão tử chỉ có một còn đường.
tra cho ta...Mập mạp trung niên nhân đầu trọc mắt diều lông mày sâu róm cởi trần lưng tha thu hình quan vũ. Hét to vang dội khắp phòng..người này không phải ai khác là A Hổ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.