Dương Thần cười khẽ cũng không vội mở cửa nhẹ nhàng đạo:
"Ta đặt mua cái gì sao".
"Không có, bất quá có người gửi tặng, phiền tiên sinh mở cửa".
Cạch một tiếng, cửa mở ra Dương Thần mắt lóe lên một vệt sáng không ai hiểu thấu, đúng lúc này, xưu một tiếng tên sát thủ tay lưu loát rút ra thanh đoản kiếm đâm thẳng về trái tim Dương Thần.
Phập, âm thanh gọn gàng, máu tươi phun ra văng lên mặt tên sát thủ, còn tưởng lợi hại đến đâu cũng liền một đòn sự tình, tự tiếu một câu rất nhanh tên sát thủ rời đi hiện trường.
"Lão công, ai vậy", Mạn Thiên Âm nghe tiếng động bước xuống.
"Há không sao, nghe nói có người gửi quà đến, nàng bận cứ tiếp tục, ta tựu xử lý rất nhanh liền xong", Dương Thần cười cười nhìn lấy tên sát thủ đứng bất động mắt không một tí gợn sóng chỉ càng ngày càng ảm đạm.
"Ân vậy tốt", theo sau câu nói Mạn Thiên Âm lại đi xuống cũng liền không hỏi nhiều nữa.
Tên sát thủ đắc thủ xong tựu rời đi, nhưng chạy kiểu gì vẫn vậy, cứ rời đi lại phát hiện trở về chỗ cũ, mà tựa hồ làn da mình bắt đầu lão hóa nhanh chóng."Không đúng là Huyễn Thuật, từ lúc nào".
Hiển nhiên từ ban đầu ngay khi mở phòng,tên sát thủ đã bị huyễn thuật vây khốn,buồn cười tên sát thủ còn tưởng thành công giết Dương Thần.
Dương Thần nghiền ngẫm nhìn tên sát thủ đang nhanh chóng lão hóa, mặt không một chút biểu tình mãi cho đến hóa thành bụi phấn.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba-ba-day-con-danh-lon/3259987/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.