Đường Lâm, nghe xong Mạn Thiên Âm nói xong câu 2 vợ chồng, không biết tại sao trong lòng có một vệt đau nhức, từ lúc Dương Thần cứu một lần kia hình ảnh Dương Thần đã luôn tại trong suy nghĩ bản thân, nếu như Dương Thần không phải chồng Mạn Thiên Âm liệu mình có cơ hội không, từ trong miên man suy nghĩ trở ra, Lôi Kha đã vội cầm lấy dây chuyền.
"Đây hẳn là giả đi, ngươi tưởng Ngọc Long Serendibite là đá sỏi sao, ngươi cũng tùy tiệb mang ra tặng" Lôi Kha vẻ mặt không tin bộ dáng khinh bỉ nhìn Dương Thần.
Thanh niên bên dưới vội tiếp lời, Lôi Thiếu ngài nhầm, đây 100% là Ngọc Long Serendibite nhà ta là hội đấu giá người, cha ta càng là nhiều năm buôn bán đá quý, ta không thể nhìn nhầm, bất quá nhẫn kim cương của ngài có khả năng là giả...,"
"Hừ, ngươi là ai, ai cho phép ngươi ăn nói bậy bạ, còn dám nói nhẫn ta là giả, ngươi biết ta đặt mua từ nước ngoài về bao khó khăn sao mà nói giả".
"Lôi thiếu, ngài có vẻ nhầm, ở Đông Hải cha ngài có quyền, nhưng mà Ngân Hồ thương hội cũng không sợ, Nhẫn ngài là thật bât quá là kim cương nhân tạo không phải kim cương nguyên chất".
Cái gì, Ngân Hồ thương hội, ta nghe nói là toàn quốc lớn nhất thương hội tổ chức đấu giá ngầm, biết bao nhiêu tai to mặt lớn cũng tham gia.
Lôi Kha nghe đến Ngân Hồ thương hội cũng biến sắc, hiển nhiên biết, đối phương gọi mìn là Lôi Thiếu đã hoàn toàn nể mặt, âm thầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-ba-ba-day-con-danh-lon/3259985/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.