Từ bỏ ngôi nhà hơn 1 năm qua tôi "đã phải " sống ở đó như một con búp bê đơn điệu đến nhàm chán... đôi chân tôi bước đi trên con đường vô định trong đêm tối dài đằng đẵng
Tương lai như đen tối cái bóng đêm mờ mịt ngang tàng này
Tôi nên đi về đâu đây?
Tôi nên đi tìm ai đây?
Tôi nên làm gì đây?
Tôi chẳng biết mình lên làm gì nữa...
Chân cứ bước cứ bước... theo một cảm tính vô hình nào đó, tôi chỉ biết mình không thể ở lại ngôi nhà đó
**********"""************
Cơn giận dữ của Khiêm càn quét ngôi nhà hoàng kim tráng lệ
Mọi thứ đổ nát hoang tàng trong tầm mắt
Anh tức điên lên, bao nhiêu người, bao nhiêu cặp mắt vẫn để cô gái ấy trốn đi mất
Một năm rồi anh đã cứ tưởng rằng cô ta đã quen với nơi này. Quen với sự ấm áp của anh, đã có thể chấp nhận anh
Nhưng...
Cuối cùng thì...
Con chim lành vết thương vẫn xổ lồng trốn thoát
-Hahaha... tao thật thấy cô gái đó may mắn vì thoát khỏi tay mày Khiêm ạ. Dù mày có đối xử với cô ấy tốt như thế nào thì cô ấy cũng không bao giờ thuộc về mày. Thứ không phải của mình gượng ép chỉ càng làm nó muốn ra đi mà thôi...
-Thằng chó, mày im đi. Minh Mi là của tao, là của riêng tao
Khiêm gào lên, thét giận dữ vào mặt Huy
-Mày thật đáng thương!
Kha nhếch mép
-Chúng mày làm gì để chúng nó lắm mồm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-yeu-thuong-em/2172618/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.