Tôi đi lang thang trên những con đường thơ mộng của Pari một mình người dân Pháp thật đáng yêu...nụ cười ngọt ngào và bản tính thân thiện giàu lòng nhân ái. Những con đường thơm thơm mùi hoa cỏ với tôi bình yên đến lạ lùng
Cảm giác này tôi muốn hưởng thật lâu
Ghé 1 quán caffe nhỏ xinh đẹp với rất nhiều hoa hồng vàng làm bằng giấy
Tôi gọi một capuchino tự thưởng cho bản thân
-Hơi ngọt rồi...
Tôi khẽ lẩm bẩm trong miệng
Người con trai trẻ xếp lại những hàng ghế bị lệch
-Thưa quý cô tôi ngồi đây cùng cô được chứ?
Người đàn ông rõ là người Việt nhìn tôi mỉm cười rồi nói một câu bằng tiếng pháp trơn tru như người bản địa
-Tất nhiên rồi, mời anh
Đương nhiên tôi cũng lịch sự đáp lại bằng tiếng pháp chính hiệu
-Cám ơn cô.
Anh ta tạo cho tôi cảm giác gì đó không đúng...chắc hẳn người này chẳng bình thường
Anh ta là 1 người luyện võ lâu năm, bằng kinh nghiệm thực tế tiếp xúc và quan sát được tôi dám khẳng định rằng anh ta là cao thủ
Tâm bỗng sinh ra trực giác đề phòng
-Cô là người Việt?
-Ồ vâng, tôi là người việt sang đây du lịch
Tôi đáp
-Oa, tôi đây cũng là người việt, thật duyên quá. Cô tên gì? Tôi tên Quang
-Tôi là Ái Linh. Hân hạnh được biết anh
Quang cười tươi
-Tên cô đẹp quá.
-Cám ơn.
-Đôi mắt của cô làm tôi nhớ đến em gái mình...nó cũng có 1 đôi mắt thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-yeu-thuong-em/2172610/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.