Tôi để lại Hằng ở đó rồi đi về, đường rít gió lành lạnh...
tôi và bóng đêm chính là tri kỷ trong sự cô đơn. Ngay lúc này tôi nhớ bà, nhớ cái ôm ấm áp nhớ ánh mắt dịu dàng.
Giá như bà ở cạnh tôi thì hay biểu mấy.
-Linh! Linh đi đâu thế? Sao Linh lại ở đây? Linh tới tìm An hả?
Đôi mắt đào hoa của Bảo An khẽ lấp lánh
Tôi nhíu mày rồi lại vỗ chán quên mất... đây là khu nhà giàu
-Tôi có việc ở đây.
-À. Vậy mà An cứ tưởng Linh tới tìm An cơ
-Đừng mơ nữa cậu về nhà đi
Tôi nói
-Ấy. Ấy... để tớ đưa Linh về, đêm rồi con gái đi tối không an toàn
An nói.
-Không cần. Tôi tự biết lo cho bản thân
-Không được! Rất nguy hiểm. Đêm hôm khuya khoắt thế này có rất nhiều kẻ biến thái. An vẫn lên đưa linh về thì hơn
-Đi cùng cậu còn nguy hiểm hơn gặp biến thái nữa. Tôi nhíu mày đáp lại
-Linh...
-Thôi được rồi. Đưa tôi về mau lên cãi cùn với cậu chắc đến sáng mai nữa
An cười sáng lạng với cái chiến công vang lừng của mình-cãi thắng tôi
-Ngày mai Linh phải thực tập à?
Tôi đáp qua loa
-Ừm
- chúng ta sẽ cùng nhóm. Linh vui không?
An nói. Đôi khi tôi tự hỏi có phải tên này nhầm giới không, nói lắmchuyện còn hơn cả đàn bà nữa. Hắn thì có gì để yêu mới thích chứ....
-Linh, sao linh không nói gì? Này này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-yeu-thuong-em/2172556/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.