Như thường lệ tôithức dậy đúng 5h sáng để chuẩn bị đi học. Bạn thắc mắc tại sao một đứatrẻ mồ côi, lăn lộn kiếm tiền từ bé đủ tiền để đi học đại học?
Tôi không ngại giải thích một chút. Tôi bị bỏ rơi trong một ngôi chùa ởngoại ô thành phố rồi được chuyển vào một trại trẻ mồ côi. Ở đó tôi được đi học, vì tôi là đứa trẻ khó gần nên không một gia đình nào muốn nhậnnuôi tôi. Tôi bị tẩy chay, bị ghét bỏ...không một ai muốn tiếp xúc,không một ai muốn làm bạn...cũng không một ai đếm xỉa đến một đứa như tôi vàtrong suy nghĩ của một đứa trẻ tôi một lần nữa bị bỏ rơi.
Tôi trốn khỏi viên mồ côi. Lang thang, vừa khóc vừa cười. Vừa đói vừa rét. Vừa ra hận vừa căm thù
Nhưng mà...
Trong những vệt đen trong cuộc đời tôi.... ít nhất còn có một vệt sáng
Tôi gặp bà khi đói lả mê man, người hôi rình, mặt mũi lem luốc bẩn thỉu
Giống như bà tiên hiền hậu soi sáng cái cuộc đời tăm tối của tôi
Bà sống một mình trong một căn nhà nhỏ. Căn nhà ấy là nơi tôi lớn lên... là nơi dậy tôi cười. Dạy tôi chữ ân... chữ tình
Dù thiếu thốn chạy ăn từng bữa nhưng người phụ nữ kiên cường ấy vẫn lo đủ cho đứa cháu nuôi này ăn học
Tôi đã từng tưởng rằng mình rất hạnh phúc nhưng khi căn bệnh ung thư quái ác cướp mất bà của tôi
Tôi lại một lần nữa khép chặt mình vào trong cái vỏ bọc cô đơn... không còn bà... không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-yeu-thuong-em/2172545/chuong-1-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.