Cả hai cùng lo lắng về tiếng đập 'bình bịch’ đang văng vẳng, bởi không xác định được nó đến từ ai, vì vậy mà chẳng ai nói gì về sự hiện diện của nó.
Mạc Thanh vẫn giữ cán dù, để ô nghiêng hẳn về phía của cô, anh sợ cô sẽ ướt đồ rồi lại sinh cảm. (2)
Chẳng màn đến phần vai áo đã ướt đẫm, Mạc Thanh tiếp tục che dù, cùng cô vượt mưa đêm về nhà.
Cạch
Mạc Thanh vừa mở cửa nhà, tay lấy miếng khăn khô ở kệ tủ lau nước bám trên dù rồi cất gọn nó.
Vừa đi vào anh đã nhắc nhở: "Em chưa uống thuốc đâu đấy, thay đồ xong uống.
Nhuệ Linh ngoan ngoãn gật đầu, đáp: "Ừm.”
Cô vào phòng, mở cánh cửa tủ quần áo lấy ra bộ pijama mang vào phòng tắm thay.
Mạc Thanh sau khi thay đồ liền giúp cô đun một ấm nước, rót ra một ly nước ấm rồi để sẵn ở bàn.
Bài luận anh còn chưa làm xong nên chỉ có thể để nước và thuốc ở bàn phòng khách rồi về phòng tiếp tục công việc.
"Thuốc của mình đâu rồi?” Nhuệ Linh mò mẫm ở ngăn kéo tủ ở gần tủ lạnh, mò mãi vẫn không thấy, cô nhớ rõ đã để nó ở đây.
Quay qua quay lại một hồi cô mới nhìn thấy bịch thuốc và ly nước ở bàn.
"Là Mạc Thanh đun nước cho mình..” Nhuệ Linh mỉm cười, tay mân mê cốc nước ấm.
‘Ực một hơi, Nhuệ Linh uống cạn nước và một liều thuốc rồi đi về phòng mình.
Đêm nay cô lại phải viết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3733472/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.