Nhưng mà cũng không thể nói ra, nhìn khí thế múc đồ ăn của Mạc Thanh vô cùng lớn, nói ra sẽ rất mất tự nhiên.
Nhưng đúng là gieo nhân nào gặp quả đó, cũng vì không ngăn cản anh múc đồ ăn mà cứ ăn hết số thức ăn đó nên bụng vô cùng khó chịu.
Cảm giác vùng bụng trên có hơi chướng, cũng hơi nhói, đây là lần đầu tiên cô có cảm giác ăn no đến thế.
" Có lẽ nên đi bộ cho tiêu cơm thôi..."
Vốn đã hơi tối, tầm hơn 9 giờ, sợ làm phiền anh nên cô đã đi rón rén hết mức nhưng không nghĩ tới anh lại đang ngồi làm việc ở sofa phòng khách.
Mạc Thanh nhíu mày, day day trán ,nói: "Em tính đi đâu à?"
"Lộ...đến thế sao?"
"Ừm.." Cô đang mặc áo măng tô đen, nhìn là biết chuẩn bị ra ngoài.
Anh nhìn sang đồng hồ: " Cũng trễ rồi, đi ra ngoài rất nguy hiểm."
Cô cười mỉm, tay hơi xoa phần bụng: "Khi nãy ăn có hơi no nên đầy bụng, tôi đi dạo chút sẽ về."
Mạc Thanh: "Đi cẩn thận."
"Um." Cô đi đến kệ dép xỏ đôi giày vào rồi ra ngoài.
Không khí mát lạnh phà đến như đánh thức Nhuệ Linh, cơn buồn ngủ còn tồn đọng cũng tan biến trong dòng người xô bồ.
Cô đi nép bên lề, rảo bước trên phố đông nhộn nhịp. Cô đi dạo quanh các con đường nhỏ, đi qua những góc hẻm quen thuộc.
"Oáp...hơi buồn ngủ...chắc nên mua một ly cà phê rồi về." Nhuệ Linh vừa đi vừa lục túi lấy tiền vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3719533/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.