Sáng hôm sau, cô dậy sớm như mọi khi bước xuống lầu, trên vai đeo một túi tote, nhìn là biết cô chuẩn bị ra ngoài.
Hứa Dục Thành lên tiếng: "Nhuệ Linh, em cũng đến ăn cùng chúng ta đi.” Chiếc chén rỗng kế bên cạnh và chiếc ghế trống dường như đã luôn như vậy trong khoảng thời gian qua, giờ đây hắn mới nhận ra đã lâu không ngồi cùng cô dùng bữa.
Nhìn thấy người ngồi đối diện còn lại là bà Đan Thanh, kế bên bà ấy là Hứa Mộng Mộng, Hứa Mộng Mộng ngồi giữa cha và mẹ Hứa. Bọn họ thật sự trông rất giống một gia đình hạnh phúc, nếu cô chen vào đó sẽ khiến nó mất đi sự hoàn hảo này.
Vả lại cô không có hứng, chỉ việc ngồi trong chiếc bàn ăn đó cô đã thấy không thoải mái, vậy nên cô từ chối: "Em ra ngoài ăn.”
Hắn bối rối, hồi lâu khi cô sắp rời đi lại rời bàn đi đến chỗ cô, từ trong chiếc ví lấy ra một vài tờ tiền mặt, hắn nâng bàn tay nhỏ của cô, đặt xấp tiền lên.
Nhuệ Linh nhanh chóng cầm số tiền đó đẩy về phía hắn nhưng hắn lại không nhận, đẩy ngược lại về phía cô: "Không, em cứ cầm nó đi mua đồ ăn sáng đi, dư thì mua chút đồ ăn vặt cũng được.”
Thái độ kiên quyết của hắn khiến cô không đẩy tay đưa qua đưa lại nữa, cô 5 tờ 100 tệ trong tay, sau đó nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn anh.” Nói xong cô liền ngoảnh mặt sải bước ra ngoài.
Bà Đan Thanh đã chứng kiến một màn vừa rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-thuong-em/3719409/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.