Chương trước
Chương sau
Edit: Tử Liên Hoa 1612

Phác Nghê Tinh xấu xa cười một tiếng, đè xuống nút send của điện thoại, "Hựu Hi, phiền cậu đặt giúp tớ một khách sạn suối nước nóng... Đúng, chỗ cũ... Chủ yếu là chủ nhật... Chuẩn bị đồ bơi nữ giúp tớ luôn, thế nào cũng đượ."

"Oh?! Kín chỗ rồi nhé tổng giám đốc Bạch. A, chỉ là tớ đã mua được một căn hộ riêng từ một tháng trước rồi, giá gấp mười, thấy sao?!" Người ở đầu điện thoại bên kia uyển chuyển gảy bàn tính kêu vang lạch cạch.

"... ... Cậu đây là đang bàn điều kiện với tớ hử?"

"E hèm, công và tư phải tính riêng ra chứ." Hoa Hựu Hi cười gian xảo.

Nếu là khách sạn suối nước nóng bình thường, đừng nói gấp mười lần, bốn mươi năm mươi lần cũng không thành vấn đề, nhưng cố tình khách sạn này lại là thể loại trích máu mà ra đóoo. Hu hu hu, vậy mà Hoa Hựu Hi này, thông minh thì cũng thôi đi, vẻ ngoài dịu dàng nhưng tính tình cứng rắn lại bá đạo. Oa oa oa, Phác Nghê Tinh chỉ có thể nhận tội, cảm thấy tuyệt vọng tới mức tận cùng, đầu váng mắt hoa, có vẻ bị tụt huyết áp mất rồi.

Khắc tinh! Tất cả đều là khắc tinh!

"Nếu không thì thế này đi, giảm giá cho cậu một lần, giá tiền gấp năm lần, nhưng phải để lại một phòng cho tớ, thấy sao?"

"Đồng ý." Phác Nghê Tinh cắn răng nghiến lợi nói, nhưng mà nghĩ đến dù sao số phòng trong căn hộ cũng nhiều nên cũng không so đo, huống chi đc giảm hẳn một nửa giá đấy, oe oe oe, không phải là con số nhỏ đâu.

Sáng sớm chủ nhật, Phác Nghê Tinh cùng Dương Quang lái ô tô đến Tuy Dương.

Suối nước nóng Thạch Anh là do Công ty trách nhiệm hữu hạng Golden Land ở Tuy Dương đầu tư cả trăm triệu, dựa vào ý tưởng mới nhất về suối nước nóng của quốc tế kết hợp với văn hóa bản địa để khai phá ra danh lam thắng cảnh du lịch cấp quốc gia tích hợp cả sinh thái, nghỉ ngơi và giải trí. Đây cũng là hạng mục đầu tiên trong dự án phát triển công viên địa chất quốc gia động Song Hà ở Tuy Dương.

Suối nước nóng Thạch Anh được cơ quan quốc gia xác nhận là “suối Radon có độ Strontium Carbon diocid cao”, hàm lượng nguyên tố trong quặng cao như vậy đúng là khó tìm, thuộc loại suối nước hiếm thấy trên thế giới. Nước trong suối nước nóng Thạch Anh đạt chỉ tiêu của quy định quốc gia về suối nước nóng chữa bệnh, trong đó riêng acid silic đã đạt tới tiêu chuẩn của nước khoáng thiên nhiên dùng để uống.

Nơi đây lại lấy "ngư liệu suối nước nóng, bàn đá suối nước nóng, nguyên liệu suối nước nóng, rễ mộc hương ở suối nước nóng, suối nước nóng chữa bệnh chân, liệu pháp suối nước nóng" là vật lý trị liệu, thủy liệu pháp đặc sắc, hiệu quả trị bệnh quả thật rất tốt.

Cho đến khi tới nơi, Dương Quang mới bừng tỉnh hiểu ra, thì ra là ngâm suối nước nóng.

Liếc qua người bên cạnh, quả nhiên là không có ý tốt!

Đứa bé giữ cửa đỗ xe xong, lại xách hành lý của bọn họ đặt vào phòng.

"Sao em lại thấy...." Có nhiều chỗ có hơi không đúng?! Dương Quang mơ hồ có chút nghi ngờ.

"Đến đây nào Dương Quang, chúng ta đi ăn cơm trước đi, sau đó đi cảm thụ suối nước nóng ở đây một chút." Phác Nghê Tinh dịu dàng cắt ngang lời nói dang dở của Dương Quang, mặt mày đầy tình ý nhìn cô.

Hừ hừ, sao có thể để cho cô hiểu rõ chứ? Nghĩ rõ rồi thì không phải là không có cơ hội tiếp xúc thân mật à!

Dương Quang nhìn ánh mắt sáng quắc toả ra của Phác Nghê Tinh, đầu óc lại bắt đầu ngừng vận chuyển, cô sửng sốt một chút, sau đó gật đầu một cái.

Chậc chậc, nam sắc quả thật hại người mà!

Sau khi ăn xong, bọn họ đi ngắm cảnh quan đặc thù ở nơi này trước rồi trở về phòng, Phác Nghê Tinh lôi bộ đồ tắm đã chuẩn bị sẵn ra.

Cùng lúc Dương Quang và Phác Nghê Tinh đến nơi, một chiếc JEEP theo sát lái vào, nực cười, chỉ cho phép Phác Nghê Tinh mua chuộc bạn cùng phòng, lại không cho Bạch Duẫn anh thu mua bạn cùng phòng chắc?

Chuyện là như thế này...

"Cậu mau nói đi, rốt cuộc cô ấy lừa anh Nghê Tinh của tôi đi đâu rồi!" Cô gái bên cạnh giương cung bạt kiếm hỏi La Hiểu Du.

"Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không biết, cậu mau tránh ra, tôi còn phải đi hẹn hò nữa." Sáng sớm chủ nhật, Bạch Duẫn lái ô tô đến kí túc xá nữ của đại học C, đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Dương Quang, vừa lúc thấy La Hiểu Du đứng trước cửa phòng đang cãi cọ gì đó với cô gái từng có duyên gặp mặt ở phòng cà phê và bệnh viện lúc trước, mặc dù nói là không biết tên nhưng Bạch Duẫn vẫn có ấn tượng về cô ấy.

Chỉ là đều là ấn tượng không tốt.

"Xin chào, anh là Bạch Duẫn, xin hỏi em là bạn cùng phòng của Dương Quang sao? Lần trước ở cửa trường học anh đã từng thấy em." Bạch Duẫn xuống xe, thong thả bước đến bên cạnh cô, thân sĩ lễ phép đưa ra một tay.

"Em đây em đây, anh hàng xóm nhà Dương Quang, em biết anh này." La Hiểu Du háo sắc không kiềm chế được, vội xòe tay ra bắt tay. "Anh tới tìm Dương Quang đúng không? Cậu ấy không ở đây đâu."

"Tóm lại là bọn họ đi đâu? Sáng sớm hôm nay tôi tới nhà anh Nghê Tinh đã không thấy anh ấy ở nhà, chắc chắn là Hứa Dương Quang quyến rũ anh Nghê Tinh ra ngoài rồi!" Cô gái nhất quyết không từ bỏ. "Anh đẹp trai, có khả năng cả đêm bọn họ đều không về nhà đâu."

"Im ngay đi Chu Tây Nguyệt! Nói hay quá ha, nói năng cho tử tế vào, rõ ràng là sáng sớm hôm nay bọn họ tới Tuy Dương..." La Hiểu Du đột nhiên che miệng mình lại, hai mắt liếc ngang liếc dọc. Nhưng A Thành chỉ bảo không được nói cho Dương Quang chứ đâu dặn là không được nói cho người khác.

Đúng! Đùng mà, cô chưa có làm gì hết!

"Ồ, đi Tuy Dương à?" Bạch Duẫn hỏi lại.

"Đúng vậy, cậu ấy tới Tuy Dương tắm suối nước nóng với... với Phác Nghê Tinh." Cô nhếch môi cười gượng với Bạch Duẫn. "Ha ha..."

"Cô... Cô... Cô nói gì? Tức chết tôi mất, sao cô không nói sớm, tức chết mất thôi!" Chu Tây Nguyệt sốt ruột tới mức giẫm chân bình bịch.

"Cảm ơn, tạm biệt." Bạch Duẫn đưa bữa sáng vốn chuẩn bị cho Dương Quang cho La Hiểu Du, nghênh ngang lái ô tô rời đi, mặc kệ Chu Tây Nguyệt không ngừng hô dùng xe phía sau.

Anh nhấn ga một cái, giọng nữ liền biết mất ở tít xa xa.

Hứ, là địch với Dương Quang thì cũng là địch với anh.

Bàn tay điều khiển tay lái hiện rõ đốt ngón tay, anh nhếch mép, cảnh bên ngoài cửa sổ lùi nhanh về sau, tinh thần vừa chán nản vừa nóng nảy, tất cả đều là sự để ý của anh.

Lần trước có lẽ Phác Nghê Tinh chỉ tuyên bố ngoài miệng, còn lần này lại là so đo bằng hành động. Anh để bụng đấy thì sao!

***** một bộ áo tắm dẫn tới tai nạn ******

"Phác Nghê Tinh!!! Anh vào đây ngay cho bà, nói xem cái bộ áo tắm này phải mặc thế nào hả? Hả? Anh mặc vào ngay cho bà đây xem!!!" Ngay khi Dương Quang nhìn thấy áo tắm hai mảnh gợi cảm mà Phác Nghê Tinh chuẩn bị cho mình, trong lòng tức giận như sóng cuộn trào, đề-xi-ben khi gào thét cao cực kỳ, ngay cả hình tượng trước sau như một của mình cũng không giữ nổi nữa.

Phác Nghê Tinh cũng giống cả căn phòng như đang run lên, lau lau mồ hôi trên trán, nhỏ nhẹ chạy đến phòng thay đồ của Dương Quang, hai tay chắp lại: "Ha ha, nếu Dương Quang không thích, vậy anh... anh... anh đổi kiểu dáng khác nhé, được không?"

"Được, cho anh thời gian đấy, anh biết phong cách của em rồi đúng không?! Hử?" Dương Quang làm mình làm mẩy xoắn lỗ tay Phác Nghê Tinh, cậy mạnh uy hiếp.

"Vâng vâng, lần này tiểu nhân chắc chắn sẽ không làm sai nữa." Phác Nghê Tinh lập tức mặt dày xin tha.

Ôi má ơi, dáng vẻ cô vợ nhỏ xấu hổ cằn nhằn trong tưởng tượng đâu rồi? Sao lại lật mình đùng cái biến thành sư tử hà đông gào thét thế này hả trời! (╥╯^╰╥)

Thật ra lúc đầu Phác Nghê Tinh cũng nghĩ đến tính cách tương đối bảo thủ của Dương Quang nên có chuẩn bị thêm áo tắm kín đáo.

Phác Nghê Tinh thở ra, Còn may là anh có chuẩn bị trước, nếu không hậu quả sau đó không thể tưởng tượng nổi đâu.

Phòng thay quần áo ở ngay bên cạnh suối nước nóng, Phác Nghê Tinh không đợi Dương Quang mà xuống suối nước nóng ngâm mình trước.

Vì vậy Dương Quang thay quần áo xong đi ra ngoài, liền thấy được một cảnh thế này, bên cạnh suối nước nóng rải đầy cánh hoa, cánh tay cường tráng của Phác Nghê Tinh giang rộng gác lên bờ, làn da trắng nõn, lồng ngực rộng lớn.

Dương Quang nhìn chằm chằm, sững sờ đứng đó.

Hiển nhiên, lực hấp dẫn của cô dâu nhỏ nhà mình là điểm mười, Phác Nghê Tinh cảm nhận được Dương Quang đi ra thì hơi quay đầu cười nhìn Dương Quang, chỉ là một giây tiếp theo, nụ cười liền cứng ở trên mặt.

"Ha ha." Dương Quang nhìn sang Phác Nghê Tinh, ánh mắt né tránh, im lặng biểu đạt, em có hơi xấu hổ.

"... ..." Nụ cười của Phác Nghê Tinh rạn nứt, ánh mắt đờ đẫn.

"Em hơi xấu hổ." Cái đầu của Dương Quang càng ngày càng cúi thấp, giọng nói càng ngày càng nhỏ.

"... ..." Phác Nghê Tinh tiếp tục mặt không chút thay đổi, ánh mắt đờ đẫn.

"Em ngại….." Cái đầu của Dương Quang muốn gục xuống mặt đất hoàn lẫn cát bụi luôn rồi.

"... ..." Phác Nghê Tinh cụp mắt, không thể tin được cô dâu nhỏ của mình lại bọc cả người như vậy, chỉ lộ ra mặt và chân.

Dương Quang đã biến thành đóa hoa nhỏ dập nát bị vùi trong cát bụi.

"Được rồi." Phác Nghê Tinh gật đầu một cái, giống như vừa mới tiếp nhận được cách ăn mặc quái dị của Dương Quang, xòe tay với cô, "Lại đây nào."

Dương Quang vui vẻ bước qua, không thể không nói, nữ thần ngày xưa bây giờ lại có vẻ hơi đáng khinh.

Thôi, dù sao vẫn là đang chột dạ!

Dương Quang nhấc bước vào trong nước, len lén dịch xa chỗ Phác Nghê Tinh đang ngâm mình, Phác Nghê Tinh nhìn thấy vậy thì dở khóc dở cười, được rồi, mặc kệ cô vậy.

Dương Quang dùng tay vục nước thổi một cái, thõa mãn ngửi hương thơm này, thích tới không cầm lòng được.

***** em là tuyến phân cách cô độc *****

"Rất xin lỗi anh, phòng của khách sạn chúng tôi đã được đặt hết từ một tháng trước rồi, hay là khi nào có phòng trống chúng tôi sẽ báo cho anh ngay có được không?" Bên này quản lí Chu của khách sạn là Chu Đạo nhiệt tình giải thích đã hết phòng rồi, Bạch Duẫn đang đứng ở đại sảnh khách sạn có chút xấu hổ, vẻ ngoài thì bình tĩnh nhưng bên trong đã như dời sông lấp biển.

Anh cũng biết là đang làm khó quản lý ý nhưng vừa nghĩ đến đến Dương Quang và Phác Nghê Tinh ở cùng nhau, trái tim gấp gáp muốn bảo vệ Dương Quang lại không chịu đựng nổi.

"Có chuyện gì mà ồn ào thế quản lý Chu?" Một cô gái xinh đẹp chầm chậm đi tới, mái tóc xoăn màu nâu khẽ bay bay theo cơ thể, đôi môi đỏ thẫm gợi cảm mê người. Có đeo kính râm màu trà, khoác áo khoác kaki, đai lưng buộc lỏng lẻo, giày cao gót màu đen mỗi lần tiếp xúc với mặt đá cẩm thạch đều phát ra tiếng vang dễ nghe.

Cô xỏ tay vào trong túi áo, trên vai đeo túi nhỏ Chanel màu đen, dây chuyền màu vàng phản quang lấp lánh như đang tỏa sáng cùng chủ nhân của mình.

“A, cô Hoa, cậu Bạch và cô Hứa đã đến, đây là chìa khóa dự phòng của cô.” Quản lý khách sạn nhìn thấy Hoa Hựu Hi thảnh thơi đi tới thì lập tức lên đón. Tuy nhìn người đẹp đã quen nhưng khi ngắm tới Hoa Hựu Hi lại vẫn chợt thấy xung quanh tràn ngập các loại ánh sáng màu sắc rực rỡ, đẹp không sao tả xiết.

Hoa Hựu Hi nghiêng đầu mỉm cười với người con trai đứng bên cạnh, ưu nhã nhận lấy chìa khóa, nói cảm ơn rồi đi về phía nhà ở.

ngay lúc này một bàn tay có khớp xương rõ ràng làm động tác tượng trưng cản cô lại, “Người đẹp xin dừng bước đã.” Đoạn đứng đối diện với Hoa Hựu Hi, hai tai nghiêm túc buông hai bên, “Xin chào, tôi là Bạch Duẫn. Cho hỏi cô là thư ký của tập đoàn Phác thị đúng không?” Giọng nói trầm thấp vững vàng.

“Đúng là tôi, chúng ta từng gặp nhau ở bệnh viện rồi, bác sĩ Bạch có chuyện gì sao?" Hoa Hựu Hi xuyên thấu qua mắt kính cản tia UV không hề khách khí mà quan sát thanh niên đối diện. Lúc vừa đến đại sảnh đã nhìn thấy anh đang nói chuyện với quản lý, bóng lưng cao to kiên cường. Giờ phút này gương mặt đoan trang hình dáng rõ ràng, mày rậm đen nhánh, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng khẽ mím, có thể nhìn ra được là người có tính cách ngay thẳng mà cứng rắn, giống mấy lần trước cô đã nhìn thấy ở bệnh viện.

"Thưa cậu, quả thật khách sạn đã hết phòng rồi, mong cậu thông cảm cho" Quản lý khách sạn bước tới kiên nhẫn mà lễ phép giải thích cho Bạch Duẫn lần nữa.

"Oh? Bác sĩ Bạch đây không đặt được phòng sao?" Hoa Hựu Hi nhe răng cười một tiếng, "Phòng ở nơi này nếu không đặt trước một tháng là không đặt được đâu."

Quản lí Chu nghe vậy thì ưỡn lưng thẳng tắp, hài lòng lại lễ phép gật đầu cười phải.

"Chuyện này, như vậy đi, phòng đã đặt của tôi cũng có đủ phòng, nếu bác sĩ Bạch không ngại thì có thể ở chung." Hoa Hựu Hi khéo léo ngỏ ý một cách hào phóng.

"Vô cùng cảm ơn cô, vậy những chi phí khác tôi sẽ trả hết." Bạch Duẫn trầm giọng trả lời.

Giống như Saxophon, Hoa Hựu Hi nghĩ.

"Cứ quyết định như vậy đi." Hoa Hựu Hi đồng ý.

Đăng ký xong xuôi, Bạch Duẫn cùng Hoa Hựu Hi đi về phía căn phòng đã đặt. Nhân viên đại sảnh không khỏi bày tỏ sự ao ước ghen tị đối với đôi tuấn nam mỹ nữ này.

"Bác sĩ Bạch có muốn cùng đi tắm suối nước nóng không?"

"Tới vội quá nên chưa chuẩn bị gì cả."

"Ha ha, khách sạn có hết mà. Anh có thể gọi quản lý chuẩn bị giúp anh."

"Vậy làm phiền cô Hoa rồi, xem ra cô Hoa đây hiểu chỗ này rất rõ."

Hoa Hựu Hi đáp lại Bạch Duẫn bằng một nụ cười.

Cốc cốc cốc!!! Tiếng gõ cửa vang lên.

"Quả nhiên năng suất làm việc của quản lý Chu này rất cao." Bạch Duẫn cười nói.

"Đúng vậy." Hoa Hựu Hi vừa vặn mặc áo choàng tắm màu trắng bước ra ngồi ở ghế salon trong phòng khách uống cà phê.

Bạch Duẫn nhanh chóng thay đồ, cùng tới suối nước nóng với Hoa Hựu Hi. Hiện tại anh đang rất rất muốn gặp được Dương Quang.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.