Nhận điện thoại? Vẫn là không nhận.
Tần Vũ Tinh nhìn thoáng qua Hứa Gia Văn.
Hứa Gia Văn sửng sốt, kinh ngạc nói: “Chị, người ta tìm chị. Còn rất cố chấp… Vì sao là ‘khốn kiếp’?”
Tần Vũ Tinh vẻ môi son xong, đi từng bước tới gần Hứa Gia Văn, đột nhiênđưa tay ra, đoạt lại di động của cô, thản nhiên nói: “Em là con nít,đừng hỏi người lớn lung tung.”
“Chị… ôi ~” Hứa Gia Văn làm nũng, nói: “Được rồi, em mặc kệ, mặc kệ. Nhưng chị phải giúp em chuyện của Hạ Thiên mới được.”
“Chuyện Hạ Thiên gì?” Tần Vũ Tinh lạnh lùng hỏi.
“Chính là giúp em giới thiệu chụp hình đó!” Hứa Gia Văn có ngốc cũng nhìn ra được Tần Vũ Tinh không vui, mặt u ám.
“Được.” Cô nhìn chằm chằm di động, do dự một hồi, không bấm nút tắt màu đỏ,nhưng cũng không bấm nút nghe. Cô ném điệnt thoại lên giường, xoay người đi xuống lầu.
“Tiểu Tinh, xong chưa?” Mẹ Tần hối thúc.
Tần Vũ Tinh đi từng bước một xuống cầu thang, nhìn mẹ và dì Ba trò chuyện vui vẻ với Từ Trường Sinh, nói: “Đi thôi.”
Từ Trường Sinh ngẩng đầu nhìn cô, một thân áo đầm vải nỉ màu đỏ sậm dàiđến đầu gối, bên trong là tất đen cộng với đôi giày đi tuyết màu kem.Bên trên khoác một chiếc áo khoác cụt tay màu hồng phấn. Trên cổ đeo một sợi dây chuyện ngọc trai. Tóc bới cẩu thả thành một búi trên đầu, lộ ra khuôn mặt trái xoan. Trang điểm nhạt với phấn hồng và son ‘môi đỏ bốclửa’, toàn thân có vẻ tràn đầy sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169047/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.