Mặt Tần Vũ Tinh đỏ bừng, nhìn gương mặt dán chặt phóng đại của Hạ Thiêntrước mặt, cô không biết làm sao, lắp bắp nói: “Gõ, gõ cửa đấy.”
Hạ Thiên ồ một tiếng, không thoải mái kêu lên một tiếng: “Lát nữa!”
“Ê ê!” Tần Vũ Tinh rít nhẹ, phòng của em anh lên tiếng làm gì!
Hạ Thiên híp mắt, hai tay vòng qua cổ cô, nói: “Có muốn đánh cuộc hay không?”
“Hả?”
“Nhất định là Tiểu Lý đấy.”
……
“Mới năm giờ sáng, ngoại trừ cậu ta ra thì không còn người khác đâu!”
Tần Vũ Tinh ngẩn người ra, cầm điện thoại di động lên nhìn, quả nhiên chỉmới năm giờ. Trợ lý Lý thật siêng năng, sáng sớm đã tới đây chỗ cô đánhthức Hạ Thiên, sợ trời sáng bị người phát hiện.
Hai người liếcmắt nhìn nhau, Hạ Thiên lại trở về ổ chăn mềm của bọn họ, cọ xát bả vaicủa Tần Vũ Tinh, giống như con mèo lười biếng.
“Lười thật…”
Tần Vu Tinh im lặng, rồi nói: “Vậy cũng phải xuống giường lẹ lên.”
“Bằng không chúng ta khỏi phải chụp hình. Anh sẽ bảo bọn họ cút hết cho rồi,chỉ ở lại với em thôi.” Hạ Thiên ngẩng đầu lên, cảm thấy ý nghĩ này rấthay, giống như chú chó nhỏ chờ đợi chủ nhân khích lệ, cười hì hì nhìnTần Vũ Tinh.
“Vậy làm sao được…” Cô vội vàng lắc đầu nói: “Em nói với mẹ muốn chụp hình quảng cáo, mẹ em còn đợi xem đó.”
Hạ Thiên uể oải ngồi dậy, nói: “Vậy được rồi. Em cứ như vậy, không lưu luyến anh sao?”
“Không phải vậy.” Tần Vũ Tinh trấn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169035/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.