Tần Vũ Tinh có chútsợ hãi, trong lòng dâng lên một cảm giác không thể diễn tả. Một luồnghơi thở xa lạ của đàn ông quanh quẩn trên chóp mũi, cổ họng cô nóng lên, cảm giác khó chịu không tên bùng nổ.
Cô há miệng muốn dạy dỗ Hạ Thiên vài câu, nhưng lại phát hiện ngay cả hơi sức và âm thanh đều không có.
Một loại cảm giác kỳ lạ chưa bao giờ có lan tràn toàn thân. Một nơi nào đó trong cơ thể cô run rẩy…
Loại cảm giác mê mang không biết đường nào tiến, đường nào lui rất đáng sợ.
Cô không giãy dụa nữa, ngẩng đầu, dùng ánh sáng của mặt trăng quan sát cẩn thận người đàn ông trước mặt.
Khuôn mặt anh đẹp trai, bởi vì sắc mặt trầm xuống mà trông có vẻ lạnh lùng.Lông mày anh gọn gàng lại dài, đáy mắt trong suốt dường như đang kiềmchế cái gì. Tuy rằng nguyên cả khuốn mặt kích động, giận dữ, nhưng lạilộ ra chút do dự, chút phóng đãng khó có thể kiềm chế được.
Mũi anh thẳng tắp, môi rất mỏng, hóa trang trên mặt còn chưa được rửa sạch, nhìn rất trong suốt dưới ánh trăng vàng óng ánh.
Làn da anh rất tốt, trắng lại mịn màn, có lẽ là dựa vào mặt mũi kiếm cơm, cho nên được bảo dưỡng giống như thiếu niên mười sáu.
Anh rất gầy, bởi vì chiều cao, trông anh có vẻ rất mảnh mai. Nhưng không có người nào giống như cô, biết được cơ thể cao gầy kia ẩn chứa bao nhiêusực mạnh kinh người. Cô nhìn anh chăm chú, gương mặt dần dần ửng đỏ dưới ánh mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2169015/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.