Tần Vũ Tinh chạy một mạch trở lại bệnh viện. Gió lạnh đạp vào mặt, mồ hôi đầy đầu chảy từ huyệt Thái Dương xuống, dừng lại ở khóe môi, hòa lẫn với nước mắt, hương vị mặn mặn.
“Bác sĩ Tần!” Y tá ở quầy phục vụ nhìn cô nghi ngờ, nói: “Cô ra ngoài ăn cơm hả? Bác sĩ Từ vừa mới gọi điện thoại đến.”
Tần Vũ Tinh sợ run, nói: “Có chuyện gì sao?”
Y tá lắc đầu, nói: “Không có! Bác sĩ Từ nói chiều nay ngài ấy có cuộc họp, có lẽ sẽ không nghe điện thoại. Ngài ấy nói nếu có chuyện gì thì gởi tin nhắn.”
Tần Vũ Tinh ừ một tiếng, không để ý đến sự cảm khái của y tá nhỏ: “Bác sĩ Từ thật sự là người đàn ông tốt, làm cái gì cũng nói trước một tiếng.”
Cô vội vàng trở lại phòng nghỉ ngơi trên lầu 7, cả người nặng nề, ngã trên giường, tay phải ôm trái tim đang nhảy loạn trong lòng ngực, đầu đau như búa bổ. Cô lấy dụng cụ đo huyết áp trong góc ra đo, quả nhiên rất cao…
Đáng chết, tên khốn kiếp kia!
Tần Vũ Tih đứng dậy đi toilet, rửa môi không ngừng. Từ Trường Sinh đối đãi với cô như thế nào không quan trọng, người bảo thủ như cô không thể nào tiếp nhận nụ hôn từ một người đàn ông xa lạ. Nhưng vừa rồi… cô cắn môi dưới, nhìn chằm chằm cô gái nhếch nhác trong gương, mắng một câu *.
Reng reng reng…
Tần Vũ Tinh hít sâu vào một hơi, trở lại bên giường cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-gap-em-luc-tot-nhat/2168987/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.