Đầu mùa hạ, tiếng ve kêu râm ran, từng tốp học sinh nối đuôi nhau không dứt. Có cậu chàng xắn tay áo, có cô nàng diện áo cộc tay. Tốp ba tốp năm đuổi bắt chơi đùa vui vẻ.
“Tần Sở, mày nhìn lại mày đi, ngay cả trang bị cũng không mua nổi, còn mặc cái quần gì?”
“Nói láo gì đấy, làm gì có chuyện tao không mua nổi?”
“Xì, mày cứ mạnh mồm đi. Học hành chả ra gì, còn không bằng thằng ngu. Kỹ thuật chơi game cũng tệ hại. Hôm qua đấu đội, thể diện của tao bị mày ném hết. Thôi bỏ đi, tao chả muốn nói nhiều với mày. Trương Siêu, Trương Hùng, chúng ta đi thôi, hôm nay tao bao.”
Tên nam sinh đầy kiêu ngạo kia đi xa, chỉ còn mình Tần Sở bị bỏ lại mặt mũi đỏ bừng.
Mười bảy, mười tám tuổi, đầu đội trời mà trước mặt bao người bị đâm chọc, sao cậu ta có thể chịu được.
Nhưng mà đối phương quen biết rộng, có quan hệ với mấy tên đầu gấu học xung quanh, đắc tội với người của hắn đều bị đánh. Cho dù Tần Sở có ngu cũng biết không thể dây vào được.
Tần Sở nhổ mạnh nước bọt xuống đất, chuẩn bị tìm tiệm cơm ăn. Nhưng đúng lúc này, bỗng một người va vào vai cậu ta.
Vốn đang nổi cáu thì giờ hoàn toàn bộc phát, “Mày đi đường mắt tớn lên trời à?!”
Đáp lại lời cậu ta là giọng không cảm xúc của một cậu chàng, “Rất xin lỗi.”
“Rất xin lỗi cái đầu mày ấy!” Vừa ngẩng phắt lên, Tần Sở lập tức bắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-buoc-vao-the-gioi-trong-em/3177289/chuong-117.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.