Edit: Sa
Beta: TH
Sáng hôm sau, bác Triệu rời giường chuẩn bị bữa sáng. Lúc đi ngang qua sô pha phòng khách, ông nhìn thấy hai người ôm nhau ngủ.
Bác Triệu dụi hai mắt, nhưng cảnh trước mắt ông vẫn không thay đổi, xem ra không phải do mình mắt mờ mà nhìn lầm.
Tuy nhiên, tiến triển của hai người này có vẻ hơi nhanh thì phải?
Bác Triệu từ lâu đã mong cậu chủ nhà mình có thể tìm được một người đồng hành cùng cậu ấy. Nhưng vừa nhớ tới con người nhiều tật xấu kia, bác Triệu lại cảm thấy đứng ngồi cũng không yên.
Không biết sở thích như vậy có gây phiền gì cho mấy cô gái nhà lành khác không.
Trong lúc bác Triệu đứng tại chỗ lắc đầu thở dài thì Quách Bác Viễn từ trên lầu bước xuống phòng khách.
"Buổi sáng..." Hai chữ tốt lành còn chưa kịp ra khỏi miệng, Quách Bác Viễn lại thấy bác Triệu đang cố gắng ra hiệu bảo mình im lặng.
Sau khi ngộ ra, Quách Bác Viễn nhanh chóng hạ giọng xuống, quay sang hỏi bác Triệu, "Sao vậy bác?"
Bác Triệu chỉ về phía sô pha, nhỏ giọng trả lời: "Cháu nhìn bên đó đi."
Quách Bác Viễn nhìn theo hướng tay của ông, giây tiếp theo, anh ta không nhịn được mà há hốc mồm, "Bọn họ..."
Bác Triệu vừa vui mừng vừa lo lắng, một lúc lâu sau, ông vỗ nhẹ lên vai Quách Bác Viễn, "Đi thôi."
Nghĩ nghĩ gì đó, ông bổ sung thêm, "Nhưng nhỏ tiếng một chút, đừng đánh thức chúng nó."
Nhìn bộ dạng say ngủ của cậu Trình,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-buoc-vao-the-gioi-trong-em/3177282/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.