Chương trước
Chương sau
Vì Cố Vân Thanh không kìm giọng, Cố Hướng Đông đứng cách đó hai mươi mét nghe thấy rõ ràng, vì vậy ông ngẩng đầu.

Nhìn thấy Berger đầy vẻ kích động, hình như chuẩn bị đi về phía này. Cố Hướng Đông ngừng một chút, sau đó quay đầu hỏi Triệu Nghị Bằng, "Cậu vừa mới nói gì nhỉ. Tôi nghe chưa rõ, có thể nói lại lần nữa không?"

Dĩ nhiên Triệu Nghị Bằng không ngại nói lại lần nữa, "Tôi đang nói về lần hợp tác bộ điện ảnh 《 Tu chân 》 ạ..."

Có vẻ như Cố Hướng Đông cảm thấy hứng thú, ông nhìn rồi thuận tay chỉ một chỗ ở hội trường: "Chúng ta đi ra đó nói."

Cứ vậy, Cố Vân Thanh trơ mắt nhìn Cố Hướng Đông biến mất khỏi tầm mắt mình.

... Này có phải là cha đẻ không thế?

Cố Vân Thanh dám cam đoan, vừa nãy ba cô nhất định nhận ra cô!

Cố Vân Thanh không chút do dự, bèn muốn nhanh chân đuổi theo. Nhưng mà lúc này, Trình Dịch đã phản ứng kịp. Anh không nghĩ ra được sao chó nhà mình lại thấy hứng thú với giám đốc Vinh Ngu. Nhất thời, hai hàng lông mày cau chặt, hơn nữa còn đè lưng cô lại, không cho cô lộn xộn.

"Ở đây đông người, mày cẩn thận bị bảo vệ đuổi đấy." Trình Dịch cảnh cáo.

Tuy vì có vai diễn trong《 The Soldier 》 mới được tiến vào trong hội trường, nhưng cô là chó to. Nếu thật sự có hành động tấn công người, thì tất sẽ bị đuổi ra ngoài.

Cố Vân Thanh nghe vậy, nháy mắt ủ rũ.

Đúng lúc này, một người phụ nữ từ trong WC đi ra. Tuy trên mặt bà đã thoáng in dấu vết qua năm tháng để lại, nhưng phong thái ấy lại cực kì hơn người. Môi không tô son gì tuyệt đẹp, cũng không hề trang điểm đậm, da dẻ sáng bóc đập vào trước mắt khiến người ta cảm giác sự dịu dàng, nhã nhặn.

Cố Vân Thanh nhìn thấy người phụ nữ này, nước mắt rưng rưng. Bảo sao vừa nãy ba cô lại đứng ở đó, hoá ra là chờ mẹ cô.

"Gâu!" Mẹ ơi!

Cố Vân Thanh lập tức thoát khỏi tay sen, méo cả quai hàm chạy vọt tới trước mặt bà, sau đó dang hai chân ôm chặt lấy eo bà.

Chủng Hân Dung ban đầu còn kinh ngạc, suýt nữa sợ hãi la lên. Nhưng khi bà cúi đầu nhìn sự thân mật trong đáy mắt Berger, trong lòng bà bỗng mềm nhũn, sau đó... Nhéo tai cô.

"Mày con biết tìm mẹ mày à?" Chủng Hân Dung cười lạnh, thấp giọng không để người khác nghe thấy.

Nhìn con chó lông xù trước mặt, thuận tay xoa lưng cô, phát hiện trên lưng toàn thịt, Chủng Hân Dung thầm thở phào trong lòng.

Trông Thanh Thanh khoảng thời gian này vẫn ổn, không bị ngược đãi.

Nhưng từ trên mặt Chủng Hân Dung, hoàn toàn không thấy chút lo lắng nào. Thậm chí có vài phần lạnh nhạt và không vui, dường như đang tức giận vì hành vi mạo phạm của con chó này.

"Gâu gâu gâu gâu..." Mẹ mẹ mẹ ơi, buông tay, buông tay ra, đau quá...

Cảm xúc từ tai truyền đến làm Cố Vân Thanh tức khắc trợn mắt nhe răng. Sau đó cô ngẩng đầu, vô cùng đáng thương nhìn Chủng Hân Dung.

Với những lúc thế này, cách duy nhất tự cứu lấy bản thân mình chính là làm nũng, tỏ vẻ đáng yêu.

Bên kia, sau khi Trình Dịch vội vàng chạy tới, nghe thấy chó nhà mình kêu thảm thiết, trong lòng bỗng trùng xuống. Lúc nhìn thấy trong đôi mắt nâu sẫm của cô ngân ngấn lệ, anh không chút suy nghĩ, lập tức kéo chó đến cạnh người mình.

Còn phản ứng của Chủng Hân Dung thế nào, Trình Dịch xem tai của Cố Vân Thanh, thấy trên tai nổi vết hơi ửng đỏ, trong mắt anh loé lên tia tức giận.

Cố Vân Thanh: "..."

Khoan đã, đây là tình huống gì?

Sợ sen làm chuyện gì, Cố Vân Thanh há miệng ngoặm cà vạt của anh.

Trình Dịch vừa mới chuẩn bị đứng dậy, bị Cố Vân Thanh lôi kéo như vậy, dưới chân lảo đảo một cái, ngay sau đó nửa đè lên người cô. Chỉ còn lại mỗi cánh tay đỡ nửa người trên, không đến nỗi đè bẹp Cố Vân Thanh thánh bánh bao nhân thịt chó.

Chủng Hân Dung trợn mắt, há hốc mồm nhìn hai người ngã nhào. Không, là một người một chó. Bà lập tức giật giật khoé miệng.

Tiêu rồi, điều bà lo lắng thực sự sắp xảy ra.

Vì hôm nay là lễ trao giải thưởng Phi Thiên, có rất nhiếu đám phóng viên tới, thấy cảnh này, bọn họ đều lấy camera ra.

Nếu tiêu để "Hắc mã vì lần đầu tham gia lễ trao giải, quá hồi hộp nên té ngã trên thảm đỏ" được đăng lên, cũng coi là tin tức không tồi. Nhìn cánh phóng viên sắp bấm máy, mặt Chủng Hân Dung đanh lại, sau đó hung dữ trừng mắt nhìn ông chồng đứng đằng xa nhìn.

Cố Hướng Đông "lộp bộp" trong lòng, bất chấp vội nói một tiếng "xin lỗi không thể bàn tiếp được" với Triệu Nghị Bằng rồi bước nhanh lại đây.

Phóng viên thấy Cố Hướng Đông tiến tới, bọn họ do dự một chút, không cam lòng bỏ máy ảnh xuống. Thế lực của tổng giám đốc Vinh Ngu ở trong giới là không thể khinh thường, nếu như để ông xuất hiện trong ống kính, vậy thì không hay.

Nghĩ lại hậu quả lúc trước có tên đồng nghiệp viết bài ông ngoại tình, cả đám phóng viên tức khắc giải tán.

Trình Dịch nghiến răng, nhéo tai Cố Vân Thanh một phen rồi lúc này mới đứng dậy, phủi bụi dính trên người mình.

"Gâu!" Tai tui!

Mới thoáng thôi mà hai bên tai cô đã chịu trận... Cố Vân Thanh khóc không ra nước mắt, nhìn ba người đang đứng trước mặt này.

... Cứ cảm thấy, bầu không khí có chút quái lạ.

Nghĩ lại cũng phải, Trình Dịch tận mắt chứng kiến chó nhà mình bị người ta ngược đãi, đang muốn cất lời lại bị cắt ngang, nhất thời cũng chỉ có thể im lặng đối phó.

Còn Chủng Hân Dung cùng Cố Hướng Đông, hai người không lường trước được họ sẽ đột ngột gặp con gái mình bị biến thành chó Berger.

Nhìn cái bản mặt chó của con gái, bọn họ cùng đồng thời quay đi nhìn chỗ khác.

Cay mắt quá.

Bảo vệ vội vàng chạy tới đánh vỡ cục diện đang bế tắc.

"Ngại quá, ban nãy có phải con Berger kia gây rối với ngài không ạ?" Bảo vệ mở miệng xin lỗi, liếc mắt nhìn Cố Vân Thanh.

Ban nãy bọn họ ở trong phòng điều khiển trông thấy rõ ràng, chính là con chó này đột nhiên chạy ra gây rối với vợ ngài tổng giám đốc Vinh Ngu.

Bảo vệ nhìn thẳng Chủng Hân Dung, dường như chỉ cần bà nói một câu phải thôi, bọn họ sẽ bắt đầu trao đổi với Trình Dịch. Để con chó Berger này rời khỏi hội trường trước, đến chờ ở phòng bảo vệ.

Cảm giác được thái độ bảo vệ, hai mắt Trình Dịch loé lên tia lạnh lẽo.

Lần này đúng là chó nhà mình gây hoạ, làm con sen, dĩ nhiên anh phải giải quyết tốt hậu quả thay cho cô.

Nhưng giây tiếp theo, Chủng Hân Dung buột miệng thốt ra khiến Trình Dịch không khỏi hết sức ngạc nhiên.

"Không." Chủng Hân Dung dừng một chút, sau đó lấy túi thịt khô từ trong túi mình ra, "Là tôi dùng đồ ăn dụ dỗ nó." Nếu đương sự đã nói vậy, tất nhiên bảo vệ sẽ không ý kiến gì nữa.

Sau đó, mấy anh bảo vệ lập tức rời đi.

Tuy rất đỗi ngạc nhiên giám đốc Vinh Ngu và vợ lại là người dễ tính, nhưng Trình Dịch vẫn cất lời: "Cảm ơn ạ."

Bọn họ rõ ràng đang bảo vệ con gái rượu... Nghe Trình Dịch nói thế, trong lòng Chủng Hân Dung và Cố Hướng Đông cứ cảm thấy quái gở thế nào.

Các minh tinh khác đã lục đục có mặt, toàn bộ trong hội trường đã chật ních người, không còn chỗ ngồi. Cách lễ trao giải chỉ còn mười phút, Trình Dịch chào tạm biệt hai người.

"Chờ một chút." Chủng Hân Dung đột nhiên nghĩ tới điều gì, sau đó nghi hoặc nhìn Trình Dịch: "... Có phải trước kia tôi từng gặp cậu rồi không?"

Lúc nhìn trên TV bà không cảm thấy gì, nhưng sau khi thấy người thật, bà cảm thấy có chút quen thuộc lạ kì.

Trình Dịch dừng một chút, anh vân vê ngón tay, sắc mặt như thường đáp: "Tôi chưa từng gặp ngài ạ."

Sao lại thành "ngài" rồi... Cố Vân Thanh bên cạnh ngoáy tai, không khỏi thầm nhủ. Tuy rằng sen được giáo dục tốt và rất lễ phép, nhưng cũng chưa từng dùng kính ngữ với ai.

Nhưng nhìn ba mẹ đều bình thường, Cố Vân Thanh cảm thấy có thể mình nghĩ nhiều rồi.

Rất nhanh, một hàng bốn người tách biệt.

Cố Vân Thanh vốn còn hơi lưu luyến, hai tháng không gặp, mẹ cô lại xinh đẹp hơn. Nhưng sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của ba mẹ, Cố Vân Thanh trực tiếp nuốt tọt cảm xúc kia vào trong bụng.

Cách đó không xa, Chủng Hân Dung khoác tay chồng, "Lão Cố, vừa nãy anh đã thấy con gái của em đúng không?"

Cố Hướng Đông nghe vậy hộc ra một hơi, "... Thấy rồi."

"Vậy sao anh không nhận con bé?" Chủng Hân Dung hỏi.

Tiếng đàm chuyện ngừng ba giây, tiếp theo mới lại vang lên, "... Anh sợ mất mặt."

Nghĩ đến vừa mới hình ảnh, Chủng Hân Dung do dự một chút, sau đó nghiêm túc nói: "Em cũng vậy."

Cố Vân Thanh đã đi rất xa rồi: "..."

Chẳng lẽ hai người kia không biết, tai chó rất thính hay sao?

Cảm giác cảm xúc của chó ta đang biến hoá kịch liệt, Trình Dịch tìm thấy Lưu Vũ Sinh, rồi ngồi xuống chỗ ngồi dành cho mình.

Trình Dịch ôm lấy đầu Cố Vân Thanh và mím môi, hỏi: "Có phải mi ốm rồi không?"

Nếu không sao hôm nay lại khác thường như vậy.

Thấy trong mắt sen chứa đầy lo lắng, Cố Vân Thanh hít hít cái mũi, vùi đầu vào trong lồng ngực anh.

"Ư ư gấu gấu..." Sen à, vẫn là anh tốt với tui...

Nhân cơ hội thổ lộ tình cảm, Cố Vân Thanh mặt không chút cảm xúc, há mồm kéo chiếc cà vạt màu trắng của anh, ý muốn giấu kĩ nó một chút.

Lúc cô ngoặm, nhất thời không kiềm được lực nên trên chiếc cà vạt hiện ra dấu răng rõ ràng.

Trình Dịch vốn tưởng chó ta ốm thật, giữa hai hàng lông mày chau lại thành hòn núi nhỏ. Anh vươn tay, vừa định vuốt ve cô vỗ về, vừa định chậm rãi nói: "Mày không..."

Mấy chữ "Không thoải mái ở đâu" còn chưa kịp dứt lời, Trình Dịch đã cảm nhận được trên cổ hơi sít. Cúi đầu, anh thấy ngay dấu vết trên chiếc cà vạt của mình.

Im lặng, cực kì im lặng.

Một lát sau, Trình Dịch không nhanh không chậm đẩy Cố Vân Thanh ra, nhã nhặn phun một chữ.

"... Xéo."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.