Để mặc Cố Vân Thanh ra ngoài chơi với người khác một ngày, hôm sau Trình Dịch không nhịn được nữa, không cho cô đi.
Nhìn vẻ mặt thắc mắc của chó ta, Trình Dịch nhếch miệng: "Mày không phải quên mất chuyện mày nhận quảng cáo chứ?"
Cố Vân Thanh: "..."
Cô đúng là quên thật.
Dường như biết con Berger này không nhớ, Trình Dịch cười lạnh một tiếng.
Cố Vân Thanh nuốt nước miếng đánh ực, vội vàng nhìn sang hướng khác.
Cái ánh mắt này của sen thật sự rất khủng bố.
Nhưng Hoắc Thanh thì lại không biết chuyện có quảng cáo, hôm nay đoán đang còn ở dưới sảnh chờ cô... Cố Vân Thanh cào cào nền nhà, phân vân xem không biết mình nên xuống nói với cổ một câu chăng? Nếu không đột ngột bỏ đi thì có vẻ thiếu lịch sự.
Trình Dịch nhìn chó ta lén lút ra cửa, hít sâu một hơi, lạnh lùng nói: "Quay về."
Cố Vân Thanh lập tức rút chân về.
Trình Dịch tiến hai ba bước đến trước mặt cô, ngồi xổm xuống, đè lại bả vai cô, đối mặt với ánh mắt không hiểu của Cố Vân Thanh. Anh trầm mặc một hồi lâu, mới khẽ hỏi: "... Mày không thích tao sao?"
"Gâu?" Gì cơ?
Cố Vân Thanh không biết sao sen vấn đề này, chẳng lẽ cô có điểm nào biểu hiện ra vậy khiến anh hiểu lầm?
Trình Dịch là sen tốt nhất cô từng gặp.
Ở trong mắt những người nuôi, bất kể cô là gì cũng chỉ là thú cưng, bọn họ chưa bao giờ quan tâm cô nhiều như vậy, càng sẽ không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-buoc-vao-the-gioi-trong-em/3177149/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.