Edit: TH
Ngày hôm sau, Trình Dịch theo bảng thông báo đã viết, đưa Cố Vân Thanh đến thành phố B.
Cố Vân Thanh tưởng anh vẫn lái xe đưa cô đi, không ngờ vậy mà Trình Dịch lại dẫn cô đến sân bay thành phố S.
Bây giờ cô đã không còn là chó nghiệp vụ, dựa vào quy định không phải không thể lên máy bay hay sao?
Cố Vân Thanh thắc mắc trong lòng, nhưng thấy sen không kêu dừng lại, cô cũng ngoan ngoãn theo sau anh.
Đến nơi chuyên xử lý hàng vận chuyển, Cố Vân Thanh tự dừng bước.
Muốn đưa thú cưng lên máy bay phải nhốt chúng trong lồng sắt, bảo đảm chúng sẽ không gây rối là có thể đi gửi vận chuyển.
Khoảng cách từ thành phố S tỉnh đến thành phố B ngồi máy bay hai tiếng là tới.
Hai tiếng thôi mà, cô nhịn một chút là được. Cố Vân Thanh lần này cực kì hiểu chuyện.
Trình Dịch cảm thấy con chó bên người mình dừng lại, anh nghi ngờ hỏi: "Sao vậy, sao lại không đi nữa?"
"Gâu?" Còn đi nữa?
Không sợ nhân viên kiểm tra an ninh ở sân bay tống cổ ra sao?
Cố Vân Thanh nghĩ đến hình ảnh lát nữa hai người họ, một người một chó bị nhân viên bảo vệ kéo đi, không nhịn được vẫy đuôi.
Làm một con chó nghiệp vụ, tuy chỉ là trước đây nhưng cô không thể mất mặt chó thế này được.
Có lẽ lần đầu tiên có người mang thú cưng đến sân bay, cho nên rất nhiều người nhìn về phía này.
"Chó cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-anh-buoc-vao-the-gioi-trong-em/3177137/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.