Lập tức chàng phát giác ra Hắc Bạch nhị sát nằm còng queo trên nền miếu, chàng nhìn thấy bọn chúng đã chết cả, bất giác cảm thấy ớn lạnh.
Chàng nhớ rằng chính mình phóng một cước đá Hắc Sát Thủ Điêu Minh, cũng nhớrằng mình đánh trúng Bạch Sát Thủ Điêu Nghĩa một chưởng vọt máu mồm,nhưng vết đao trên lưng Bạch Sát Thủ Điêu Nghĩa từ đâu mà ra? Còn mộttên "lão tặc" kia đã chạy đâu rồi?
Hay là tên lão tặc ấy đã giết chết Bạch Sát Thủ Điêu Nghĩa?
- Như vậy thì y đi đâu rồi?
ồ, nhất định là y cho rằng mình chưa tỉnh dậy ngay được, có việc phải đi ra ngoài miếu, sao mình không nhân dịp này chạy trốn?
Vũ Duy Ninh nghĩ tới đó, lập tức nhảy vọt một bước ra cạnh cửa, thò đầunhìn ra ngoài miếu, nhảy thóc lên yên, giục ngựa chạy mau xuống dướinúi.
Chàng cho rằng Cừu Văn Thông ắt sẽ nghe tiếng đuổi theo, nên chạy một mạch xuống dưới núi, trên đường cũng không thấy đối phươngđuổi tới, lúc ấy mới thấy yên tâm.
Trong lòng chàng cũng thấy kỳlạ vì sao không thấy Cừu Văn Thông đuổi theo, nhưng nỗi vui mừng đã átđi thắc mắc ấy, chàng hiện chỉ vui mừng là mình đã chạy thoát được, vẫncó thể tự do tới Long Tuyền quan gặp mặt bà nội, ngoài ra những chuyệnkhác đều không màng nghĩ tới!
Ba ngày sau chàng tới Bảo Định, nghĩ lại trong thành một đêm, hôm sau hỏi thăm đường đi Phụ Bình, rồi tiếp tục lên đường.
Dọc đường không gặp chuyện gì, lại đi năm ngày nữa, cuối cùng đã tới Phụ Bình, chỉ cách Long Tuyền quan vài mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-an-giang-ho/23956/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.