- Ồ, cái cửa sổ này không cài then, hay là bà Vũ đi qua chỗ này?
- Bà ấy leo ra cửa sổ làm gì?
- Phải đấy, bà ấy mù cả hai mắt, làm sao dám leo ra cửa sổ?
- Mà cho dù leo ra được, cũng vẫn có thể ra đằng cửa, cần gì phải leo ra cửa sổ?
- Tôi thấy... chắc là bà Vũ thấy Vũ Duy Ninh chưa về nhà, trong lòng bấtan, muốn ra ngoài thôn chờ, lại sợ không có ai trông nhà, cho nên đóngcửa lớn, leo ra đường cửa sổ chăng?
- Phải rồi! Phải rồi! Chắc là như vậy! Duy Ninh, ngươi mau mau ra tìm xem, đừng ngồi đó khóc nữa!
- Ồ, mọi người nghe tôi nói, bà Vũ mù cả hai mắt, nhất định đã lạc đường ở ngoài thôn rồi, chúng ta cùng giúp Duy Ninh đi tìm xem!
- Phải rồi, mọi người chia nhau đi tìm đi! Đi! Đi! Đi!
- Khoan đã! Mọi người xem đây, ở đây có một tờ giấy viết chữ này!
Vũ Duy Ninh bật dậy, giật lấy tờ giấy trắng trên tay người ấy, vừa nhìnthấy nét chữ của Giải đại thúc, trong lòng đã đại khái đoán được làchuyện gì rồi.
"Duy Ninh, vì muốn được an toàn sẽ gặp nhau, lãophu quyết định đem bà nội ngươi tới một chỗ để tránh bị địch nhân làmhại, nếu ngươi đọc được thơ này, có thể tới Long Tuyền Quan ở cạnhTrường Thành, thì sẽ được đoàn tụ với bà nội ngươi. - Biết tên khônglạ." Đọc xong thơ, Vũ Duy Ninh căm giận cực điểm, xé nát lá thơ nghiếnrăng nghiến lợi nói:
- Hừ, ta vì Tam Tuyệt Độc Hồ ngươi mà gặp họa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-an-giang-ho/23951/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.