Diêu Ngọc Nga không kìm được tình cảm nắm lấy tay Vũ Duy Ninh khích động nói:
- Tình cảnh chúng ta thật giống nhau. Cùng một lức bên trời lận đận, cóđiều so với tôi thì người còn may hơn, người là một nam tử, lại học được một thân bản lĩnh, người tự lo cho mình được, đúng không?
Vũ Duy Ninh gật gật đầu, cười gượng nói:
- Đúng vậy, ta còn may hơn cô, ta có thể lo cho mình, nhưng tương lai thì cô hạnh phúc hơn ta, vì cô có thể sống như người bình thường, còn tathì không, sẽ vĩnh viễn phải trước lưỡi đao mũi kiếm, rồi cũng có mộtngày chết lăn ở nơi đồng vắng không ai chôn cất, không ai biết ta làai...
Diêu Ngọc Nga nắm chặt lấy tay Vũ Duy Ninh nói:
-Không, người sẽ không như thế, người là người tốt, người tốt sẽ có trờigiúp, nhất định người sẽ đạt được nguyện vọng, bắt được hết bọn ác nhânnhốt lại trong Chính Tâm lao!
Vũ Duy Ninh cười cười một lúc, chợt đưa tay xô cửa xe nhìn Mã Hoẵng Cát hỏi:
- ồ, đây là Cố Thành rồi phải không?
Mã Hoẵng Cát đáp:
- Vâng ạ, đây là Cố Thành rồi.
Vũ Duy Ninh nói:
- Được rồi, ngươi dừng lại đi!
Mã Hoẵng Cát gò cương ngựa cho xe dừng lại xong, Vũ Duy Ninh cầm cái baocủa Diêu Ngọc Nga bước xuống trước rồi đỡ nàng bước xuống, kếvòng ratrước xe hỏi:
- Diêu cô nương không thuê xe nữa, bây giờ phải trả ngươi bao nhiêu tiền?
Mã Hoẵng Cát làm sao còn dám hỏi tiền, rối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-an-giang-ho/1996918/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.