Du Băng Viên hai má càng hồng, đầy vẻ hưng phấn khích động. Nàng ngượngngùng ngước mặt lên, muốn nói lại thôi, sau cùng mới cúi đầu nói:
- Vậy thì ngươi có thể có thể... có thể... có thể...
Vũ Duy Ninh hiểu rõ ý tứ nàng, chàng mở rộng hai tay, nhè nhẹ ôm nàng vàolòng, nhè nhẹ nâng mặt nàng lên, nhè nhẹ hôn lên môi nàng...
Không, tuy chàng nghĩ tới câu "Thấy ngon nên ăn ít", nhưng lúc môi hai ngườigặp nhau, đột nhiên như keo như sơn gắn chặt vào nhau thành một khối,mấy lần gỡ ra mà không được.
Họ từ từ ôm chặt lấy nhau, từ từ áp chặt môi vào nhau, chặt hơn nữa, chặt hơn nữa...
Cũng không biết là sau bao lâu, hai người mới chầm chậm rời nhau ra. Vũ Duy Ninh nhảy lên thùng xe, nói:
- Ta phải đi đây!
Du Băng Viên nói:
- Ngươi lấy ngựa mà cưỡi.
Vũ Duy Ninh gật đầu lấy trong xe ra một bộ yên ngựa, thắng yên cương bànđạp vào ngựa đâu đó xong, mới tới trước xe tháo đai ngựa thắng vào càngxe.
Du Băng Viên bước xuống xe hỏi:
- Trên người ngươi có bao nhiêu tiền?
Vũ Duy Ninh nói:
- Tiền của ta đã bị lột sạch trong khách sạn Hồng Tân rồi!
Du Băng Viên rút ra một gói bạc, lại rút thêm một chiếc trâm vàng trên tóc đưa cho chàng nói:
- Đây là năm mươi lượng bạc, chiếc trâm này khoảng hai mươi lượng nữa,ngươi cầm Vũ Duy Ninh chẳng khách sáo gì cầm luôn, chợt cười rộ nói:
- Băng Viên, ta Vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-an-giang-ho/1996877/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.