Yunho hơi bất ngờ vì hành động của Jaejoong, anh vội gọi lại nhưng không liện lạc được và điều đó khiến anh phát điên lên vì lo lắng
Joonggie! Sao không nghe máy? Sao em lại tắt máy, sao em lại thích hành hạ anh như thế
Gọi một lúc không được, anh quyết định gọi cho Junsu
_alo!- Junsu vừa ôm Jaejoong vừa trả lời
Joonggie đang khóc! Có chuyện gì với em ấy vậy? ôi! Mình điên mất thôi, mình muốn quay về
¬“chuyện gì thế Junsu? Tôi nghe tiếng Joongge khóc”
_ah! có một số rắc rối ở đây nhưng tôi cũng không rõ nữa, bây giờ tôi đang bên cạnh Jaejoonggie và tôi đảm bảo rằng cậu ấy đang an toàn, có gì thì tối tôi điện cho anh nhé, cúp máy
Junsu bỏ di động vào túi rồi cũng Jaejoong về nhà, trên suốt quãng đường, Jaejoong không nói tiếng nào mà chỉ nhìn đăm đăm ra cửa, chốc chốc cậu lại khóc nhưng nhanh chóng lau khô chúng đi như sợ Junsu lo lắng vậy
——–flashback———-
_đồ không có ba!- bọn trẻ trêu cậu
_mình có ba mà, hu huh u hu, ba mình đi làm ăn xa mà, mẹ bảo thế mà, huh u hu
Bé Jaejoong bị bọn trong lớp chọc ghẹo đến khóc ngất
_tớ bảo cậu là không có ba
_đồ con hoang! Ha ha ha
_KHÔNG PHẢI MÀ!!!!!!!!!!
JOONGGIE CÓ BA, JOONGGIE CÓ BA MÀ, BA ƠI CỨU JOONGGIE, MẤY BẠN ĂN HIẾP CON!!!!!!!!!!!
“Joonggie ngoan nào, có mẹ mà, mẹ sẽ đánh hết bọn xấu xa đó, Joonggie của mẹ ngoan nào, con học lớp 1 rồi, lớn rồi đấy, không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dbsk-fanfic-nguoi-toi-yeu/3017065/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.