Những người còn tức giận đột nhiên ngộ ra rằng việc Junsu có thể trở về đáng lý phải được ăn mừng, thế cho nên không còn ai ra điều xét nét nữa.
Vì thế cuối ngày Yunho đưa ra tuyên bố chung cuộc, “Hôm nay mọi người đã mệt mỏi rồi, sau đây tất cả cứ về phòng nghỉ trước, Junsu vừa trở lại, để cậu ấy nghỉ ngơi dưỡng sức, có chuyện gì ngày mai nói tiếp.”
Câu cuối cùng này chính là để nói với Junsu, vô cùng sủng ái.
“Tôi muốn dọn ra ngoài.”
Lại lần nữa, tôi trở thành trung tâm chú ý.
“Nói cái gì?!” Yunho nhìn về phía tôi, trong ánh mắt mang theo kinh ngạc và ngạo khí bức người.
“Tôi muốn dọn ra ngoài.” Tôi gằn mạnh từng tiếng.
“Kim Jaejoong, một vừa hai phải!” Yunho rốt cuộc cũng tức giận.
“Uy hiếp tôi?! Người từng qua quỷ môn quan như tôi, cậu uy hiếp tác dụng cái mẹ gì?!”
Tôi tức cười nhìn Yunho, hắn đang làm gì thế hả? Chẳng lẽ hắn không thấy là tôi đang cho bọn họ được toại nguyện sao?! Chẳng lẽ hắn không thấy vẻ kiên cường ngụy tạo của tôi đã bắt đầu rạn nứt?! Vì sao ngay đến quyền được chạy trốn của tôi cũng muốn cướp đoạt!
“Giết anh không phải việc khó, cho nên tôi cảnh cáo anh, đừng có mà khiêu khích sự kiên nhẫn của tôi.”
Yunho điên tiết, nhưng hắn việc gì phải điên tiết?! Không có tôi là hắn có thể thoải mái mà sống với Junsu. Không có tôi, hắn càng vui sướng.
“Hừ!” Tôi cười lạnh, “Jung Yunho, đừng chỉ có nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dbsk-fanfic-checkmate/2195586/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.