Đoàn Tam Thiếu rời giường, rửa mặt chải đầu xong, thần thanh khí sảng ra khỏi phòng tới đình viện nghe người nói chim hót, hít thở không khí trong lành. Bỗng, hắn thấy từ đằng xa một bóng người tiêu sái nổi giận đùng đùng đi đến. Lòng thầm hô không ổn, vội xoay người….
” Đoàn Tam Thiếu!” Đông Phương Linh gọi giật lại.
Không trốn kịp, Đoàn Tam Thiếu đành đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt cợt nhả đối mặt với người nọ đang bước nhanh tới: ” Sáng sớm đã tức giận gì vậy… Đừng như vậy, lại đây cho ta hôn một cái.”
Đẩy nam nhân đang chu môi tới, Đông Phương Linh mặt đỏ tía tai, cơn giận không hề giảm sút:” Ngươi đừng tưởng rằng ta không xử lý vụ đổ thuốc của ngươi là ngươi được đem Diễm hạ sơn, coi như chưa có việc gì xảy ra.”
Y thở phì phì, Đoàn Tam Thiếu chỉ có thể trưng ra khuôn mặt tươi cười. Hắn đương nhiên biết để cho Diễm trốn đi là chuyện lớn, Linh tuyệt đối sẽ rất giận dữ, không dễ dàng tha thứ cho hắn. Vì thế, hắn đành ngậm đắng nuốt cay, ngày nào cũng nhìn Linh cau có, không cho hắn ngủ cùng hại hắn lâu nay không được phát tiết, sắp chịu hết nổi rồi.
Hắn than một hơi:”Ngươi đừng tức giận nữa. Linh, ta đây đều là vì muốn tốt cho ngươi. Ngươi xem triều đình cho rằng đã bắt được ngươi mới cho lui quân khỏi Lan Châu, giải trừ nguy cơ cho Hắc Ưng Giáo…. Đệ đệ của ngươi không chết, thay ngươi tới Cáp Tạp Hạ, giúp cho ngươi ngăn trở kiếp nạn, ngươi hẳn là nên cảm tạ y.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dbk-bo-2-thuc-xin-loi-da-lua-nguoi/96981/chuong-2-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.