Lan Châu ô lĩnh, Hắc Ưng Gíao
Mộ Dung A Kiều bưng lấy khay đựng bát, xuyên qua lang đạo (đường hành lang) quanh co, lại lên mấy bậc thang, đi về hướng phòng của giáo chủ, đợi thủ vệ canh cửa sau khi thông báo mở cửa, nàng mới tiến vào.
Cửa phòng đóng lại. Đông Phương Hùng Ưng nằm ở trên giường, mở đôi mắt màu hổ phách, nhìn thê tử đang đứng, ra hiệu cho nàng ngồi xuống.
“Hùng ca ca, uống thuốc.” Mộ Dung A Kiều nâng bát thuốc lên.
Thuốc nóng bốc khói nghi ngút, đen thẫm, nếm qua thấy vị thuốc đắng ngắt, Đông Phương Hùng Ưng phiền muộn, thò tay đẩy bát thuốc ra, y chỉ quan tâm một việc: “Linh trở về chưa?”
Gương mặt Mộ Dung A Kiều thoáng mạt mây sầu muộn, chăm chú nhìn phu quân bốn mươi lăm tuổi, đang độ trung niên lại ốm yếu, mái tóc dài màu nâu khô rối xõa trên gối, nàng cảm xúc phập phồng, nhẹ nhàng đáp một câu: “Linh vẫn chưa về.”
“Phái thêm người đến Lạc Dương, mau mau đón nó trở về... Nàng ra ngoài đi, ta muốn ngủ rồi.” Nói xong, Đông Phương Hùng Ưng quay người nhắm mắt, không uống thuốc, cũng không nhìn nữ nhân.
Nam nhân hạ lệnh trục khách, Mộ Dung A Kiều chỉ có thể đứng dậy, cầm lấy khay thuốc vẫn còn nguyên, ly khai.
Trở lại chỗ của nàng, Cúc Nguyệt thất, một nam tử đang đứng bên ngoài chờ nàng.
“Lang Nha ca, sao ngươi lại tới đây?” Nàng kêu một tiếng, đi qua con đường nhỏ hai bên nở đầy hoa hồng đỏ rực mỹ lệ, đến trước mặt hắn.
Đông Phương Lang Nha, đồng tử cũng có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dbk-bo-1-thuc-xin-loi-hai-den-nguoi/98225/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.