Mặt trời chói chang. Không khí khô nóng.
Đông Phương Linh đi trên sa mạc, cả người toát mồ hôi. Y trông thấy một tiểu nam hài ghé vào một nữ nhân, thút thít nỉ non ——
“Nương... Nương... Người đừng chết... Hu hu...”
“Linh nhi của ta, đừng khóc...”
Y đến cạnh họ, trố mắt nhìn kỹ mẫu thân của mình, còn nam hài kia giống y hồi nhỏ như đúc. Trong lòng kinh hãi, y vô thức khóc theo!
“Đừng khóc”. Phụ thân của tiểu nam hài dắt tay nó, dẫn nó rời xa thi thể, ngồi xổm trước mặt thằng bé, bàn tay to lớn nắm chặt bả vai nhược tiểu, trầm giọng nói: “Từ hôm nay trở đi, ngươi phải kiên cường hơn, cha sẽ dạy ngươi võ công, về sau ngươi sẽ là giáo chủ Hắc Ưng Giáo thiên hạ vô địch!”
Bọn họ đi lướt qua y như thể y là người vô hình, không tồn tại.
Trong nháy mắt, tất cả biến mất, Đông Phương Linh bối rối, không tìm được thân nhân, y đi không mục tiêu, cô đơn lạc lối, bị vứt bỏ trên sa mạc vô hạn vô biên ——
Đông Phương Linh sợ tới mức mở trừng hai mắt, ác mộng chấm dứt. Y thoáng buông lỏng một hơi, lại phát hiện mình nằm trên giường, toàn thân trần trụi, còn Đoàn Tam Thiếu vẫn đang vuốt ve mình!?
“Không có chuyện gì đâu... Ta sẽ giúp ngươi... Đừng sợ... Ngươi sẽ không có chuyện gì đâu... Ta không biết lại khiến ngươi thổ huyết...” Đoàn Tam Thiếu vô thức đưa tay vỗ nhẹ người trong lòng, ôm sát y, rồi trầm trầm thiếp đi.
Nghe nhữung lời an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dbk-bo-1-thuc-xin-loi-hai-den-nguoi/2181836/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.