Sau bữa cơm trưa, Dương Nhược Thiếu ra khỏi ra đến tận khuya vẫn chưa về. Hàn Như Tuyết nằm trong phòng, cắm cúi vào chiếc điện thoại không dám chợp mắt. Cô rất sợ mỗi khi chợp mắt, giấc mơ kia lại trở lại sẽ lại nghe thấy những tiếng ba mẹ mình xua đuổi.
" Rầm " Tiếng động lớn từ bên ngoài vọng khắp căn nhà, trong phòng Hàn Như Tuyết có thể nghe rõ mọi thứ. Từ trong phòng, cô khẽ bước xuống giường đi ra ngoài xem tình hình. Cánh cửa phòng anh mở, bên trong bật đèn sáng Hàn Như Tuyết không biết anh có sao không nên cô liền bước vào.
Dương Nhược Thiếu nằm trên gường, phòng nồng nặc mùi rượu mới thôi đã lan nhanh vậy chắc anh uống rất nhiều. Nhìn anh một lúc Hàn Như Tuyết mới để ý người con gái đang đứng tựa người vào tường gần cửa trông cô ta rất sexy quyến rũ.
" Cô là ai? " Hàn Như Tuyết nhìn cô ta một lượt rồi lên tiếng hỏi, cô rất muốn biết rốt cuộc anh có quan hệ gì với người con gái kia.
" Đừng lo, em là em gái anh ấy. Chị không biết em nhưng em biết chị." Dương Tiểu My lên tiếng, giọng nói dịu dàng không giống dáng vẻ bên ngoài." Chị chăm sóc anh ấy nhé, tay anh ấy bị thương đó. " Dương Tiểu My nói xong cầm túi xách của mình quay người đi.
" À chị đừng hiểu lầm anh ấy nữa, hôm nọ bà mẹ ghẻ nói điêu đó." Dương Tiểu My cười nhẹ rồi nháy mắt với Hàn Như Tuyết.
Vừa nghe xong, câu nói đó lọt vào tai cô rõ từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-vo-nho-lam-sat-thu/187004/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.