"Miễn cưỡng không hạnh phúc."
Khi mặt trời vừa tắt nắng, Trần Trình đã gọi điện hỏi thăm Hạ Tuyết Duyên. Hai người trò chuyện vài ba câu nồng thắm rồi cúp máy.
"Chị." Hạ Đông Vũ goi. "Em nghe ba nói chị sắp dọn về nhà hả?"
Cô ậm ự.
Hạ Đông Vũ liền nhảy đành đạch như cá mắc cạn. Sau một hồi loay hoay kiềm chế cảm xúc thì cuối cùng cậu cũng nói. "Chị không về được đâu. Em biến phòng chị thành cái nhà kho rồi, dọn không nổi!"
Cô nhìn em trai với ánh mắt lạnh lùng, ý bảo không dọn nổi cũng phải dọn.
"Thực sự không dọn nổi đâu. Tường thì móc meo, đồ đạc vứt bừa bãi khắp nơi, chẳng khác nào bãi rác cả!" Ông Hạ lên tiếng. "Cho nên con cứ ở phòng của nó, để nó vào cái bãi rác đó ở."
"Baaaaa..." Hạ Đông Vũ kéo dài tiếng gọi ba, vẻ mặt thảm thương.
Đúng lúc bác sĩ vào thăm khám, cả nhà cách xa giường bệnh để tiện cho bác sĩ. Chiêu Dương rụt rè ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Hạ Tuyết Duyên, mắt con bé cứ lén lút nhìn cô.
"Này nhóc!" Tiếng gọi của Hạ Đông Vũ khiến Chiêu Dương giật nảy mình.
Con bé đưa đôi mắt trong veo nhìn cậu.
"Thằng nhóc hôm qua làm phiền em à?" Cậu hỏi.
"Dạ? Ai ạ?" Chiêu Dương mím môi suy nghĩ.
"Cái thằng chặn xe em." Hạ Đông Vũ bực bội, anh vốn không ưa gì loại con gái chậm tiêu như Chiêu Dương.
"Dạ không. Cậu ấy... cậu ấy chỉ đùa thôi!" Con bé ngập ngừng.
Hạ Tuyết Duyên ngồi bên cạnh nhìn biểu cảm của con bé, đoán chắc con bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-thuong-xuan-van-xanh-biec/72035/quyen-2-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.