Ngày hôm sau.
Hạ Tuyết Duyên không đi làm. Hà Mẫn Nhu gọi điện, cô lười nhác nghe máy.
"Cậu bệnh hả?" Giọng cô đầy quan tâm.
"Không. Chỉ là không muốn đi làm nữa!" Cô hờ hững trả lời, đứng bên cửa sổ ngắm thành phố rộng lớn.
"Nghỉ luôn hả? Có chuyện gì vậy?" Mẫn Nhu hốt hoảng.
"Đừng lo quá. Ba tôi già rồi, tôi muốn ở gần ông hơn, chẳng có chuyện gì to tát đâu!"
"Có phải Trần Trình..." Mẫn Nhu ngập ngừng. "Nếu vì anh ta thì thôi đi. Mình bảo chồng mình giới thiệu chỗ khác cho cậu."
Hạ Tuyết Duyên gượng cười. "Cảm ơn đã quan tâm, nhưng tôi quyết rồi! Đừng nói với ai, tôi không muốn Trần Trình biết, có lẽ chiều nay tôi sẽ đến công ty, nộp đơn thôi việc!"
"Hạ Tuyết Duyên..." Giọng Hà Mẫn Nhu nhỉ dần.
"Lâu rồi chúng ta không đi chơi cùng nhau, hẹn tối nay nhé! Tôi bao!"
Họ tán gẫu thêm vài câu rồi cúp máy. Cô tranh thủ thu dọn đồ đạc, quần o cũng chẳng bao nhiêu, nhét vừa đầy một túi lớn. Mấy thứ khác cô bán lại cho cửa hàng bán đồ cũ.
Đến chiều, cô sửa soạn đến công ty. Chị Thanh vừa thấy cô thì mừng rỡ khôn xiết. Nhưng ngay khi cô đặt đơn xin thôi việc lên bàn, chị Thanh liền sa sầm mặt mày.
Thời gian qua cảm ơn chị rất nhiều!" Cô gập người cúi sâu.
"Em chê công ty trả lương ít à?" Chị Thanh bực bội.
"Không. Em muốn về chăm sóc ba nên..." Cô siết chặt dây túi xách.
Chị Thanh im lặng rất lâu, sau đó mới mở miệng. "Để chị viết cái đơn giới thiệu cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-thuong-xuan-van-xanh-biec/72033/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.