Chuyện Mẫn Nhu mang thai không thể qua mắt mẹ cô được, vì dù sao bà cũng làm trong ngành phụ sản gần ba chục năm rồi. Thấy cô nôn khan mấy lần, bà mới hỏi, “Có thai à?”
Mẫn Nhu gật đầu, sau đó nghe tiếng thở dài đau khổ của bà. “Con với cái.” Bà ngưng lại một chút. “Bao giờ thì cha nó mới qua đây thưa chuyện?”
“Anh ấy bảo vài hôm nữa.” Cô đáp. “Mẹ đừng nói với ba, sức khoẻ ba không tốt, con sợ ba...”
“Có phải của Lâm Hiên không?”
Cô gật đầu. Lúc này bà mới dịu xuống đôi chút. “Chiều nay ba mẹ sang nhà nó bàn chuyện, ba mày dù sao cũng thích thằng Hiên, với lại sức khoẻ bà Ngô không tốt, không thể bắt người ta qua nhà mình được.”
Cô trợn mắt lên vì không tin những lời mẹ vừa nói. Chưa hết kinh ngạc thì bà nói tiếp. “Thực ra hôm qua cha đứa nhỏ tới phòng khám gặp mẹ. Nói con mang thai rồi, xin mẹ đừng mắng con, là lỗi của nó, lúc đó mẹ tức mà không biết nói thế nào, cũng may nó hiểu chuyện, nói có lý lẽ nên mẹ mới để yên cho con.”
Trái tim cô nhảy lên, thì ra anh đã tính toán hết rồi. Cũng có thể vì đứa con nên anh mới hạ mình làm thế. Cô cười tự giễu, cứ tưởng anh còn lưu luyến đoạn tình cảm kia...
Thực ra hai người họ chỉ mới yêu nhau gần hai năm trở lại đây, năm năm trước đó họ chỉ ở bên nhau như hai anh em. Vì cô là con một luôn ao ước có được người anh trai, còn anh thì mang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-thuong-xuan-van-xanh-biec/72024/quyen-1-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.