Mang theo gương mệt mỏi trở về nhà vào sáng hôm sau, Trần Trạch thề mình sẽ không để Bạch Mộng Kỳ phải buồn lòng vì cái tên Tô Đan Thanh một lần nào nữa.
Anh đã nghĩ trăm ngàn cách để xin lỗi cô, nhưng mọi thứ dường như đã quá muộn rồi!
Vừa vào cửa, cái vali nằm giữa lối đi khiến anh tỉnh táo hẳn. Anh nhìn cái vali lớn rồi lại nhìn cô gái ngồi trên ghế sô pha quay lưng lại với anh.
Nghe có tiếng động, Bạch Mộng Kỳ quay lại. Cô bước về phía anh, nói mấy câu lạnh lùng. "Cần thêm chữ ký của anh nữa là hoàn tất thủ tục ly hôn. Nếu anh bận em có thể mang đơn ra tòa giúp anh. Anh yên tâm, em không đòi bồi thường gì cả. Đơn em để trên bàn, anh xem kỹ đi, có thắc mắc gì thì liên lạc với luật sư của em, em có ghi số ông ấy phía trên."
Trần Trạch nhăn mày, anh giữ tay cô lại khi cô lướt qua người anh. "Ý gì đây? Anh đã nói chuyện này không mang ra đùa được đâu!"
"Nếu anh sợ em lừa gạt thì hẹn ngày ra tòa đi, em không bận gì cả." Cô bình thản nói ra mấy lời đó.
"Em không nể mặt ba mình mà suy nghĩ lại à?" Anh giật cô lại, để cô đối diện với anh.
"Chúng ta có thể chia tay trong im lặng. Nếu anh sợ bị thua lỗ gì đó thì yên tâm, em không nói với ba chuyện chúng ta ly hôn đâu. Chỉ là về mặt pháp lý chúng ta không là gì của nhau. Anh quen
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-thuong-xuan-van-xanh-biec/2049552/quyen-4-chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.