Giữa tháng tư, Trần Trạch đột nhiên gọi điện cho Nguyễn Ân. Anh thông báo Trần Trình - đứa em út của họ Trần - sắp kết hôn, muốn cô đưa Trần Tông về nhà một chuyến để họp mặt gia đình. Cô biết mình không thể từ chối, chỉ có thể nghe theo sự sắp đặt của Trần Trạch.
Trần Tông nghe tin được đi máy bay thì vui mừng ra mặt, lúc nào cũng hỏi Nguyễn Ân bao giờ thì được đi. Cô bảo hai ngày nữa. Được một lúc Trần Tông lại hỏi tiếp. Chỉ đến khi ngồi trên máy bay, anh mới thôi không hỏi nữa.
Lần đầu tiên gặp mặt Trần Trình, cô hơi bất ngờ vì anh em họ chả giống nhau chút nào. May ra thì phong thái còn giống nhau một chút.
Vợ của Trần Trình khá xinh, phải nói là có sức thu hút, tính cách cũng hoạt bát thân thiện.
Nguyễn Ân đan tay mình vào tay Trần Tông, dẫn anh đến chào hỏi từng người một.
Lương Phi Yến, người vợ hiện tại của ông Trần, nhìn rất trẻ trung. Cô ta yêu kiều đứng trước mặt cô, hỏi han đầy quan tâm. "Thời gian qua khổ cho con quá!"
Cô cười cười, nghĩ thầm trong bụng, người phụ nữ này phải mồm mép nhanh nhẹn cỡ nào mới có thể bước chân vào căn nhà này, lại còn được làm nữ chủ nhân của căn biệt thự nguy nga như vậy.
"Mẹ, Trần Tông đói!" Bỗng dưng Trần Tông kêu lên. Cô nhớ trước giờ anh đâu có đòi ăn bất chợt, có đói cỡ nào cũng ngoan ngoãn đợi cô mang cơm đến đút cho từng muỗng.
"Đói sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-thuong-xuan-van-xanh-biec/2049549/quyen-3-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.