Trần Tông nhận ra điều khác thường trong câu nói cuối cùng của Nguyễn Ân. Trong lòng ngực anh dấy lên cảm giác bất an lo lắng. Anh gọi điện thoại về cho dì Phương nhưng dì chẳng nghe máy, lúc đó đã hơn mười hai giờ đêm.
"Có chuyện gì hả anh?" Cao Thanh Nhã nằm trên giường bệnh, giọng rất khẽ.
"Không có gì, em nghỉ ngơi đi, anh về nhà một chuyến." Trần Tông đứng dậy, kéo chăn lại cho ngay ngắn giúp cô.
"Ở nhà có chuyện hả?" Cô kéo tay anh lại, không muốn anh về với cô gái kia.
Trần Tông gỡ tay cô ra, rất gấp gáp. "Anh đi một lát thôi!"
Cao Thanh Nhã tức giận nhìn theo bóng anh khuất dần, cô hậm hực nhìn trần nhà. Hai ngày nay anh ở bên cạnh cô chẳng còn giống như trước nữa, chỉ nói mấy câu khách sáo đầy xa cách. Cô hỏi anh không còn yêu cô nữa sao, anh nói rằng không còn bận tâm nữa. Điều đó càng khiến cô thất vọng, vì trong trái tim anh đã chẳng còn chỗ để nhung nhớ cô nữa rồi.
Trên đường về nhà, anh liên tục gọi cho dì Phương. Sau nhiều lần lỡ máy, cuối cùng dì Phương cũng nhận cuộc gọi.
"Cậu Trần, có chuyện gì thế?" Giọng ngái ngủ trả lời anh.
"Nguyễn Ân đâu rồi?" Anh ghẹo qua một khúc cua, đạp chân ga tăng tốc.
"Cô ấy đi ngủ từ sớm rồi!" Dì Phương ngáp một cái.
"Lên phòng cô ấy kiểm tra, rồi báo lại với tôi, nhanh lên." Giọng anh rất gấp.
"Dạ được!" Dì Phương vâng vâng dạ dạ rồi ngắt máy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-thuong-xuan-van-xanh-biec/2049546/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.