Ngày thứ hai, Nguyễn Ân lại đến thăm Nguyễn Đại Vỹ, lúc cô cúi xuống nhặt đồ bị rơi, anh vô tình thấy vết bầm tím trên cổ cô.
"Cổ em... bị làm sao vậy?"
Cô đưa tay kéo cổ áo cao hơn. "Hôm qua cảm thấy hơi mệt nên đi giác hơi." cô trả lời với vẻ mặt hết sức tự nhiên khiến Nguyễn Đại Vỹ không nghi ngờ thêm.
Lần này cô quyết tâm phải cầu xin Trần Tông cho bằng được. Người ta nói "quá tam ba bận", đây là lần cuối cô cầu xin anh, nếu không được, cô sẽ nghĩ cách khác.
Trước khi đến chỗ Trần Tông rình mò, cô nhận được điện thoại của mẹ. Bà Nguyễn hỏi cô bao giờ về, cô chỉ trả lời ước chừng; bà hỏi cô có gặp Đại Vỹ không, cô hứa vài hôm nữa sẽ kêu anh trai gọi về cho bà. Lúc đó cô đã hạ quyết tâm, bằng mọi giá phải xin Trần Tông rút đơn kiện lại. Phải, bằng mọi giá.
Thế nhưng phải bốn ngày sau cô mới gặp lại Trần Tông. Khoảng chín giờ, anh ta lại đến câu lạc bộ hôm đó. Khi bước chân vào trong, cô cảm thấy hơi lạnh, cái lạnh chạy rần rần dọc sống lưng cô.
Trần Tông ở trong căn phòng đó một mình. Thấy cô bước vào, hai vệ sĩ tiến đến chặn lại.
"Đồ đàn bà vô liêm sỉ!" Trần Tông buông lời chế nhạo, anh ta ra hiệu cho hai vệ sĩ ra ngoài.
Cô nghĩ anh ta đã xiêu lòng mới để hai người đàn ông kia ra ngoài, vì nếu muốn cô chịu nhục nhã, anh ta đã không làm vậy.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-thuong-xuan-van-xanh-biec/2049544/quyen-3-chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.