"Chồng chưa về nhà, tôi nhớ anh ấy lắm."
Tạ Miên nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, hơi nhíu mày, tưởng là tin nhắn rác nên đã ngay lập tức xoá đi.
Tuy nhiên, một lúc sau cậu lại nhận được một tin nhắn mới, "Dạo này toàn nhìn thấy sao vàng sao xanh, kể với chồng, chồng bảo là bình thường. Nhưng bình thường thật ư?"
Tạ Miên liếc mắt nhìn thoáng qua, lại xoá.
Bạn cùng bàn, Sở Tranh, thấy cậu cứ nhìn điện thoại mãi nên tiện thể hỏi một câu. Tạ Miên nói: "Tin nhắn rác thôi, tao xoá rồi."
Sở Tranh nói đùa: "Mày thẳng quá, có khi là ai yêu thầm mày nên mới gửi tin nhắn cho mày đó."
Tạ Miên liền thẳng thắn đáp trả: "Không thể nào."
Thấy vậy, Sở Tranh bèn không nói gì nữa.
Tạ Miên vốn dĩ chẳng để tâm đến việc này.
Họ đều là học sinh cấp 3, chuyện học hành vốn dĩ đã cực kỳ căng thẳng. Vả lại, Tạ Miên từ trước đến nay đều là học sinh 3 tốt, luôn đứng đầu khối. Để có được thành tích như hiện tại, cậu rất ít khi có được thời gian rảnh, bài tập đôi khi cũng làm không xuể.
Đây tưởng chừng như chỉ là một tình tiết rất nhỏ lướt qua cuộc đời cậu, thế nhưng tin nhắn lại liên tục gửi tới không ngừng, "Chồng về rồi, vì hôm nay tôi làm rất tốt nên anh ấy mang cho tôi bánh ngọt mà tôi thích ăn."
Tạ Miên thẳng tay chặn số điện thoại này, nhưng điều kỳ lạ là số đó vẫn gửi được tin nhắn tới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-so-khong-xac-dinh/2624804/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.