Edit: Vianyong
61.
“Ba mẹ!”
“Ba, mẹ, trung thu vui vẻ.”
Dụ Lý mama nghe tiếng mở cửa vang lên, liền ra nghênh đón, “Nhanh vào nhà, đổi giày. Sao giờ này mới đến a, vừa nãy vốn định gọi điện thoại cho các con, lại sợ mấy đứa lái xe không tiện nhận.”
“Mẹ, đây là khăn quàng cổ Điền Tuấn mua tặng cho mẹ, còn đây là cần câu tặng ba,” Dụ Lý cầm gói quà to trên tay giao cho mẹ, “Em ấy nhớ các người, mấy tuần trước liền kéo con đi ra ngoài mua đó.”
Dụ Lý mama mở hộp quà ra, sờ sờ, “Ơ, đây là len dê đi, chế tác thật tốt.”
Điền Tuấn hoàn toàn không ngờ đến Dụ Lý sẽ làm ra một màn như vậy. Cậu không có cách nào nói khoác không biết ngượng mà nhận ngay, liền đành phải ở bên cạnh cười cười.
62.
Ăn cơm tối xong trên đường về nhà, Điền Tuấn nhịn không được lại nhắc tới chuyện này.
“Anh có phải hay không đã sớm tính toán tốt?”
Dụ Lý bồi ba hắn uống chút rượu, tựa vào ghế phụ muốn ngủ, “Cái gì mà tính toán tốt……”
“Chính là tặng ba mẹ anh lễ vật a, rõ ràng là anh tự mình mua lúc đi công tác,” Điền Tuấn chỉnh nhỏ sức gió của máy điều hòa, “Em trong khoảng thời gian này rất bận, hoàn toàn quên mua lễ vật.”
“Anh cũng là trước khi ra khỏi cửa mới nhớ tới chưa có mua đồ. Cần câu cùng khăn quàng cổ vốn tính toán qua một thời gian nữa mới đưa, đành phải đẩy lên trước,” Dụ Lý nghiêng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-moi-khong-phai-la-gia-bao-dau/2363414/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.