Ngô Sở Thịnh không chớp mắt trả lời Nguyên Tư Mẫn, biểu tình hết sức tự nhiên, tựa hồ từ lâu Bạch Tử đã là đồ thuộc sở hữu của hắn, có thể cho mượn chứ không được cuỗm đi mất. Khiến Bạch Tử không nói rõ cảm giác cậu đang là hàng hóa hay nô lệ của Ngô Sở Thịnh nữa.
Ngược với tâm trạng mông lung của Bạch Tử, Nguyên Tư Mẫn rất hăng hái gật đầu: "Yên tâm! Chúng ta chỉ trò chuyện một chút, ta hứa sẽ trả hắn lại cho ngươi không thiếu một sợi tóc."
"Vậy các ngươi đi đi."
Không, cậu đã hiểu rốt cuộc đây là cảm giác gì, đây chính là cảm giác cha mẹ gửi gắm con gái cho nhà chồng trước khi bị rinh đi.
Thế là Nguyên Tư Mẫn thuận lợi thông qua cửa ải "cha già" Ngô Sở Thịnh, kéo Bạch Tử một mạch ra đài phun nước thuộc khuôn viên tư mật của Nguyên gia. Đến gần, Bạch Tử mới để ý trên bệ đài phun nước đã đặt sẵn chai rượu champagne và hai cái ly.
"Cùng uống một ly không?" Nguyên Tư Mẫn nhấc bổng chai rượu trên tay lắc lắc.
"Ta chưa thử đồ uống có cồn bao giờ... nhưng thử một chút chắc cha mẹ ta sẽ không phát hiện."
Hi vọng khi tổ hợp với ca cao nóng và mớ bánh kia thì chúng sẽ chung sống hòa bình và hóa kiếp an ổn.
Thấy Bạch Tử e dè, Nguyên Tư Mẫn cảm giác chính mình như kẻ xấu chuyên đi dụ dỗ các thanh thiếu niên ăn chơi sa đọa. Thầm nghĩ như thế nàng trút hơi thở dài: "Xem ra ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-lui-ket-cuc-cua-nam-than/2565594/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.