Kết hôn, sự mất mát lập tức lũ lượt kéo đến, bởi vì từ khi kếthôn, cô cũng mất đi công việc.
Bà Trương và Trương Thụy Hằng không cho phép cô đi làm nữa,để cho cô an tâm ở nhà dưỡng thai, Đường Mạn không lay chuyển được, hai vị trưởngbối xa lạ này hiện tại là ba mẹ chồng của cô, cô không dám tranh cãi với họ, cuốicùng cô đành phải khẩn cầu Trương Khải Hiên: “Khải Hiên, ông xã là quần áo,công việc là tay chân, em không thể không có tay chân, nhưng em cũng không thểtrần truồng chạy ra ngoài a, em không thể không có công việc.”
Cô thực sự rất muốn đi làm, cô hy vọng mỗi ngày đều có thểnhìn thấy anh, cùng anh đi làm, cùng anh tan ca, có được người chồng mà tronglòng mình ngưỡng mộ như vậy, là chuyện khiến cô vui vẻ hạnh phúc biết bao, màhưởng thụ một phần hạnh phúc này chính là ước mơ tha thiết nhất của cô.
Trương Khải Hiên lại phản đối, “Anh có thể kiếm tiền về choem, để cho bà xã tiêu tiền thoải mái là kiêu ngạo của đàn ông mà.”
Đường Mạn chưa từ bỏ ý định, cô bĩu môi: “Nhưng em không muốntrở thành một con heo bị nuôi ở trong chuồng.”
Trương Khải Hiên mỉm cười, bàn tay anh luồn vào trong quầnáo của cô, hơi dùng sức bóp ngực của cô, “Được rồi, anh ở chỗ ba mẹ làm ra chútviệc vậy.”
Cuối cùng, kết quả trả về chính là, để Đường Mạn nghỉ dài hạn,đợi đến sau khi sinh em bé xong, cô có thể đi làm việc lại.
Cô rất thất vọng. Thật hy vọng mỗi ngày mở mắt ra, vội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/89708/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.