Chương trước
Chương sau
Tiếng tút tút vang lên lần thứ bảy, cô nghĩ chắc anh sẽkhông nhận máy, lúc này đột nhiên điện thoại thông.

Vừa định nói gì, bên kia truyền đến giọng nói của một côgái, “Xin chào.”

Đầu tiên, trực giác nói với Đường Mạn, chắc là gọi nhầm số rồiphải không? Cô nhìn lại điện thoại, phát hiện ra đâu có sai, rất là hoài nghi.

Cô do dự hỏi: “Cô là? Xin hỏi Lý Văn Khải có ở đó không?”

Cô gái nhận điện thoại lại rất tự nhiên, giống như quen biếtLý Văn Khải đến không thể quen hơn được nữa, cô ta nói: “Văn Khải có việc nênkhông thể tiếp điện thoại, cô là ai, đợi lát nữa tôi sẽ nói với anh ấy.”

Đường Mạn nhất thời kinh ngạc, giọng điệu của cô ta tưởngnhư thân thiết với Lý Văn Khải gấp mấy lần mình, hoàn toàn không giống như ngườingoài, rốt cuộc đối phương là ai?

Cô cảm thấy hơi lạ, vào giờ này, một cô gái lạ với giọng điệuám muội, nếu Lý Văn Khải đã cầu hôn cô, dựa vào cái gì mà cô không thể hỏi rõràng.

Cô lập tức hỏi: “Hiện giờ tôi rất lo lắng tìm anh ấy, xin cônói anh ấy nghe máy, nếu anh ấy không thể nghe, làm phiền cô nói cho tôi biếtnguyên nhân.”

Đối phương rất không kiên nhẫn, trực tiếp cúp máy.

Đường Mạn rơi vào nghi ngờ thật lớn, cô rất muốn gọi lại,nhưng cảm thấy không ổn lắm, cứ nằm trên giường với tâm trạng phiền muộn như thế,một đêm mất ngủ. Còn Lý Văn Khải vẫn không gọi cú điện thoại nào về.

Sáng sớm hôm sau, bà Lý đi tập Thái Cực Quyền hỏi cô: “Tốiqua Văn Khải về lúc mấy giờ?”

Đường Mạn nói quanh co: “Tối qua anh ấy về hơi muộn, bây giờvẫn còn chưa thức dậy.”

Bà Lý không chút nghi ngờ.

Đường Mạn càng nghĩ càng thấy không yên, hiện giờ không phảilo lắng chuyện anh có phụ nữ bên ngoài, mà là lo cho sự an toàn của anh, anhchưa bao giờ qua đêm ở bên ngoài mà không gọi điện về nhà báo, cô gọi lại lần nữathì đã tắt máy.

Hoảng hốt bất an như thủy triều dâng lên lần nữa vây lấy cô,sau khi đưa Thạch Băng đi nhà trẻ, cô gọi điện thoại cho tài xế của Lý Văn Khải,tài xế trả lời cô: “Sáng nay, tổng giám đốc Lý không dùng xe.”

“Tối qua anh ấy đi đâu?”

Tài xế đáp, “Tôi cũng không rõ lắm, tôi không đưa anh ấyđi.”

Đường Mạn ngồi ở bồn hoa ven đường miêm man suy nghĩ, anh điđâu, đã xảy ra chuyện gì?

Ngồi một lúc lâu, điện thoại bỗng reo vang, Đường Mạn giậtmình nhanh chóng lấy ra, là cuộc gọi của Lý Văn Khải, cô vội bắt máy, bên tronganh nói, “Tiểu Mạn.”

Đường Mạn cực kỳ gấp gáp, cô hỏi, “Anh ở đâu?”

“Anh vừa đến công ty.”

“Tối qua anh đi đâu vậy?”

Anh không trực tiếp trả lời cô, ngược lại nói, “Đến công tyanh một chuyến, có chuyện tìm em.”

Anh hiếm khi dùng giọng điệu nghiêm túc như vậy để nói chuyệnvới cô, điều này khiên cô càng thêm hoài nghi, không thể nghĩ gì thêm, 20 phútsau, cô tranh thủ thời gian chạy đến công ty của Lý Văn Khải.

Bước vào phòng làm việc của anh, thấy anh đang đứng trước cửasổ, khoanh tay, chỉ cho cô một bóng lưng.

Đường Mạn lo lắng, “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lý Văn Khải quay đầu lại, bước đến kéo tay cô, kéo cô ngồixuống sô pha, đợi một lát, anh nói, “Tiểu Mạn, anh gặp chút rắc rối.”

“Chuyện gì vậy?”

“Mấy năm trước, anh cùng một người anh con bác hùn vốn làmăn, anh ấy khai thác mỏ ở Tây Sơn, đúng lúc trong tay anh có chút tiền nhàn rỗi,anh liền góp cổ phần. Song đối với khu mỏ, cơ bản anh không nhúng tay vào quảnlý, một là do anh không hiểu, hai là anh cũng không có tinh thần và thể lực nhiều,cho nên mấy năm nay, anh chỉ lấy tiền chia hoa hồng hàng năm, cũng không quantâm chuyện ở đó lắm. Mấy năm qua vẫn sóng yên biển lặng, quặng mỏ làm ăn cũng rấtyên ổn, nhưng mà hôm qua quặng mỏ gặp chuyện không may, em có xem tin tứckhông?”

“Không có.”

Tay anh khoát lên vai cô, nhẹ nhàng an ủi, trong giọng nóipha chút buồn bã, “Không có chuyện thì yên ổn, vừa có chuyện lại kéo theo nhiềuchuyện nữa, hiện giờ anh là một trong những cổ đông, không thoát khỏi liênquan, anh phải đến Tây Sơn một chuyến, tiếp nhận điều tra của chính phủ địaphương.”

Lòng dạ Đường Mạn lập tức bị bóp lại, nghiêm trọng vậy sao?

Thấy sự ngạc nhiên trong mắt cô, Lý Văn Khải an ủi, “Đừnglo, anh chỉ là một đối tác, không tham gia quản lý, đối với chuyện của quặng mỏanh cũng biết rất ít, hiện giờ gặp chuyện không may, anh thì ở bên này, tráchnhiệm cũng ít đi, có thể cái anh gặp phải chỉ là bồi thường về mặt kinh tếthôi.”

Đường Mạn siết chặt tay anh, hình ảnh nguy cơ khó khăn củaquặng mỏ xuất hiện trong đầu cô, cho đến bây giờ cô không nghĩ đến người đànông của mình sẽ tham gia vào chuyện này, đột nhiên cô hoài nghi, cô yêu ngườiđàn ông này, nhưng cô phát hiện có rất nhiều chuyện của anh mà cô không biết,cô căn bản không biết gì về anh.

Lý Văn Khải đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ vỗ về lưng cô, ĐườngMạn cảm giác được anh có hơi bất an, muốn tìm lấy một chút an ủi từ nhiệt độ cơthể cô, cô vô cùng lo nghĩ cho anh, “Em và anh cùng đi được không?”

Anh buông cô ra, “Không cần, em có đi cũng không giúp được,chỉ càng thêm lo lắng mà thôi, em ở lại đây, giúp anh chăm sóc mẹ và ThạchBăng, hiểu không?”

Đường Mạn gật đầu.

Anh thở dài, lại ôm lấy cô, hôn lên trán cô, “Bé cưng, nếu mấyngày này không gọi điện được cho anh, cũng đừng lo lắng, anh không sao đâu.”

Đường Mạn bỗng nhớ ra, “Anh mới lên chức tổng giám đốc, chuyệnnày có thể nào ảnh hưởng đến anh hay không?”

Anh cũng khổ não, “Đây cũng là chuyện mà anh lo lắng. Anh cốgắng lâu như vậy mới có được ngày hôm nay, ngồi vào vị trí như bây giờ, chắc chắncó người không phục, chỉ muốn thừa cơ hãm hại, gặp phải chuyện như vậy, lònganh cũng không yên.”

Trán anh dán vào trán cô, cô vô cùng lo lắng cho anh. Nhưngbản thân cũng không giúp gì được cho anh.

Anh hỏi, “Tối qua em gọi điện thoại cho anh phải không? Ngườihôm qua nhận máy là Tô Thuấn Quyên, vợ trước của anh, thời điểm anh nhập cổ phầnthì hai người vẫn còn là vợ chồng, cho nên cô ấy cũng là một trong những cổđông, tối qua anh và cô ấy cùng một người bạn nữa, cả đêm đều là đang thương lượngchuyện này.”

Đường Mạn cũng không kịp nhớ ra để hỏi lại anh, hai người ởchung một chỗ làm cái gì?

Anh cầm tay cô, đối diện với ánh mắt cô, “Tiểu Mạn, có phảiem muốn hỏi anh, tối qua cùng cô ấy ở chung một chỗ để làm gì không?”

Cô lắc đầu: “Chỉ là em lo lắng cho anh thôi.”

Lý Văn Khải chăm chú nhìn vào mắt cô, trong mắt anh hằn tơmáu, nhìn ra được, tối qua anh ngủ không đủ giấc. Anh mở miệng có chút khókhăn, nhưng mà sau khi suy nghĩ, cuối cùng anh nói: “Tiểu Mạn, xin lỗi em, có mộtchuyện anh chưa nói với em.”

Cô thật nghi ngờ.

Lý Văn Khải nhìn xung quanh, anh hệt như một đứa trẻ làm saichuyện, khó khăn mở miệng, cúi đầu, không dám nhìn vào mắt cô, Đường Mạn ngheanh khẽ nói, “Lúc em ở Thanh Đảo, trong buổi tiệc nhậm chức ngày đó, tối đó, côấy đến tìm anh, anh… … anh đã làm chuyện sai trái, anh và cô ấy cùng một chỗ…”

Tiếng nói của anh nhỏ dần.

Đường Mạn cười khổ, “Ý của anh chính là, sau lưng em, anhlên giường với người phụ nữ khác, mà người đó lại là vợ trước của anh.”

Anh chỉ gật đầu.

Đường Mạn siết chặt tay lại.

Cô đúng là vừa tức vừa hận.

Lý Văn Khải giải thích với cô: “Tiểu Mạn, anh, anh biết emnhất định sẽ giận anh, xin lỗi, thật sự xin lỗi.” Anh xin cô: “Em tha thứ choanh.”

Đường Mạn đúng là tức giận, trong mắt ngập nước, “Mộng uyênương cùng vợ trước, tốt lắm không? Anh và Trương Khải Hiên thật sự chẳng khácgì nhau.”

Anh bất đắc dĩ thở dài.

Đường Mạn cười khổ, “Tại sao chúng ta nhất định phải làmtình cảm rối rắm lên như vậy chứ?”

Anh thở dài nói, “Chúng ta nhất định phải thẳng thắn thànhkhẩn đối đãi với nhau, anh không muốn giấu giếm chuyện này, so với chuyện cứ đểmãi trong lòng, chi bằng thành thật nói với em, em có thể tha thứ cho anh chứ?”

Đường Mạn tủi thân, cô hỏi, “Vậy thì, anh còn yêu cô ấysao?”

Anh suy nghĩ, “Tiểu Mạn, chúng ta phải nghiêm túc nói rõchuyện này. Đối với anh, cô ấy cũng là một khách qua đường bước vào cuộc đờianh, rất quan trọng, anh và cô ấy từng có nhiều kỷ niệm. Nhưng hiện tại, kỷ niệmchỉ là kỷ niệm, bởi vì tình cảm của hai người chỉ là chuyện quá khứ, cho nênlàm chuyện sai trái này, anh rất áy náy, anh không muốn lừa dối em, Tiểu Mạn,anh thật lòng hy vọng em có thể tha thứ cho anh.”

Đường Mạn thở dài, cô ngập ngừng, “Em cũng không tốt, Văn Khải,chúng ta không thể lừa dối nhau được, điều em cần là sự thẳng thắn thành khẩn,thật lòng thật dạ của anh, anh hiểu không?”

Anh gật đầu, vươn tay ôm cô vào lòng, “Tiểu Mạn, nếu bỗngnhiên anh trắng tay, em vẫn tình nguyện đi theo anh chứ?”

Trong mắt Đường Mạn ngập nước, “Sao anh có thể nói những lờivô trách nhiệm như vậy, chỉ cần anh khỏe mạnh thôi, em đã cảm thấy đầy đủ lắm rồi.”

Lý Văn Khải ôm cô, anh cũng rất hài lòng, khẽ nói, “Cám ơnem.”

Đường Mạn ôm anh thật chặt.

Anh tựa đầu vào trán cô, “Giúp anh một chuyện, giúp anh chămsóc mẹ và Thạch Băng.”

Đường Mạn gật đầu, tuy rằng anh nói rất bình tĩnh, nhưng ĐườngMạn cảm nhận được sự bất an của anh, quen biết anh lâu như vậy, cô chưa từngnhìn thấy anh có tâm sự nhiều như bây giờ.

Lý Văn Khải đi rồi, đi xử lý chuyện của mình, không biết vìsao, Đường Mạn hoang mang rất nhiều, cô có một linh cảm vô cùng vô cùng xấu.

Liên tục mấy ngày, cô dán mắt vào máy tính, theo dõi tin tứcsập quặng mỏ xảy ra ở Sơn Tây, phàm là hầm mỏ sập tất nhiên có nhiều công nhânthương vong, vốn dĩ muốn gạt bà Lý, nhưng bà Lý nhanh chóng biết được tin nàyqua tivi, nhưng trái với tưởng tượng của cô, bà Lý hết sức bình tĩnh.

Ngay cả Thạch Băng hình như cũng cảm giác được Đường Mạnđang giả vờ vui vẻ, nó rất thông minh, thỉnh thoảng hỏi Đường Mạn: “Ba đâu?”

Đường Mạn hôn lên bàn tay nhỏ xíu của nó rồi nói, “Ba đicông tác rồi.”

Lý Văn Khải thật sự không có tin tức gì trong mấy ngày, điệnthoại không gọi được, Đường Mạn căn bản không biết tin tức về anh, cô lo choanh, nhớ anh, lại hận không thể ở bên cạnh anh lúc này, cùng anh đối mặt với tấtcả mọi chuyện. Qua vài ngày sau, anh gọi điện thoại về, giọng nói vô cùng mỏi mệt,nhưng chỉ nói với Đường Mạn, anh tốt lắm, không cần lo lắng cho anh.

Bà Lý điềm tĩnh tưới nước cho hoa, bà thản nhiên nói với ĐườngMạn, “Mỗi buổi sáng, còn có thể nhìn thấy ánh mặt trời, hít thở không khí tronglành, ngủ một giấc an ổn, so với nhiều người, cuộc sống của chúng ta thật sự xaxỉ rồi.”

Bà là một người tin Phật, hiện giờ bà càng dành nhiều thờigian ngồi trong phòng, lặng lẽ cầu nguyện cho những người đã khuất.

Đường Mạn ngày càng sốt ruột, đã mười ngày rồi, Lý Văn Khảikhông có tin tức, cô gấp đến độ cổ họng sưng to, mỗi tối nằm trên giường lặng lẽkhóc, tay cầm điện thoại, cảm nhậm âm thanh nhịp tim bị bóp nghẹt trong lồng ngực,nhưng mà, anh vẫn không có tin tức.

Cô không kịp đợi, hết sức lo âu, hận không thể đến Sơn Tâyngay, có thể liếc nhìn anh một cái, nhưng cô không thể đi, nhìn bà Lý và ThạchBăng, nhớ đến lời dặn của Lý Văn Khải, cô chỉ có thể đè nén tâm sự của mình.

Buổi sáng, sau khi đưa Thạch Băng đến nhà trẻ, cô thả bộ chậmrãi trên đường.

Lúc này, có một chiếc xe thương vụ màu đen dừng lại sát bêncạnh cô, trong xe có người gọi cô, “Tiểu Mạn.”

Cô quay lại.

Kính xe hạ xuống, người bên trong bước xuống.

“Tiểu Mạn.”

Cô quay đầu, nhất thời kinh ngạc, là Trương Thụy Hằng.

Trương Thụy Hằng? Đường Mạn ngạc nhiên nhìn ông, hoàn hồn lại,cô ngập ngừng, nói không nên lời, cố gắng chào hỏi ông, “Chủ tịch.”

Trương Thụy Hằng lắc đầu, ông bảo cô, “Con có thể lên xekhông?”

Đường Mạn không biết ý đồ của ông, nhưng cô vẫn lên xe.

Sau khi lên xe, tài xế lái xe đi, chạy trên ngã tư đường phồnhoa của Thượng Hại, Trương Thụy Hằng nói, “Tiểu Mạn, chuyện của con, ba đã biết.”

Cô hoài nghi ngẩng đầu.

Trương Thụy Hằng nói, “Lần này ba đến tìm con, có hai chuyện,một là sau khi con và Khải Hiên chia tay, nó cũng bỏ nhà đi.”

Đường Mạn giật mình, Trương Khải Hiên bỏ nhà đi?

Trương Thụy Hằng cười khổ: “Đúng vậy, ba đã phái người đitìm khắp nơi, nhưng đều bặt vô âm tín, nó không để lại chút manh mối nào chochúng ta.”

Đường Mạn không nói gì.

Trương Thụy Hằng than, “Ba biết, nó vẫn còn oán giận ba mẹ,nhưng chính mình không thể lựa chọn đấng sinh thành, nó lại không thể chịu đựngđả kích mất đi con, cho nên, nó bỏ đi.”

Đường Mạn không kiềm được tức giận, Trương Khải Hiên này, thậtsự quá tùy hứng.

Trương Thụy Hằng tiếp tục nói: “Ba cũng biết chuyện của LýVăn Khải, hắn và người khác hùn vốn khai thác mỏ, kết quả quặng mỏ xảy ra tai nạn,khu mỏ phải tạm ngừng hoạt động để chỉnh đốn lại. Thứ nhất, chuyện này khiếncho toàn bộ cổ đông không thu hồi được vốn ban đầu; thứ hai, còn phải truy cứutrách nhiệm hình sự pháp nhân. Tuy rằng hắn không phải pháp nhân, cũng khôngtham gia quản lý, nhưng là một trong những cổ đông, hắn không có khả năng khôngchịu một chút trách nhiệm liên đới nào. Hơn nữa, hắn là tổng giám đốc khu vựcTrung Quốc của một công ty đa quốc gia, quan niệm cấp bậc uy tín của người Mỹ rấtmạnh, cho dù hắn không cần chịu trách nhiệm trước pháp luật, nhưng chuyện nàycũng giống như vết nhơ trong sự nghiệp của hắn, rất có thể cả đời hắn cũng rửakhông sạch.”

Đường Mạn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, đây là ý gì?

Trương Thụy Hằng bình tĩnh nói, “Bây giờ hắn vẫn còn bị giữ ởSơn Tây, vẫn chưa thể về đúng không?”

Đường Mạn gật đầu.

Trương Thụy Hằng nói, “Sụ việc gay go vượt xa tưởng tượng củacon đó, bây giờ hắn rất khó khăn, một là hắn mắc nợ, con số cụ thể lên đến támchữ số; hai là, vị trí tổng giám đốc này của hắn khó mà giữ được.”

Đường Mạn hít một hơi thật sâu, đúng là nghiêm trọng như vậysao?

Cô chột dạ đến nỗi tay cũng run rẩy, cứ nghĩ là triệu chứngtụt huyết áp, nhưng không phải, bởi vì sáng nay cô ăn cơm, lúc này cũng còn sớmmà, tuyệt đối không phải.

Trong mắt của Trương Thụy Hằng nhòe nước, “Ba đã mất đi mộtđứa con trai, còn một đứa lại rời khỏi chúng ta, bởi vì lúc trước ba mẹ ích kỷ,khiến vợ chồng các con đi đến nông nỗi hôm nay, ba cảm thấy khó quá, con có thểtha thứ cho ba mẹ không?”

Đường Mạn lúng túng, “Ba…, Chủ tịch, bác đừng nói như vậy,con thật sự không trách hai người.”

Đúng vậy, không trách họ, thương thay tấm lòng cha mẹ trongthiên hạ.

Tình yêu là chuyện rất tốt đẹp, tại sao chuyện đó ở trên ngườicô, lại biến thành rối ren thế này?

Xe ngừng lại, Đường Mạn ngờ vực nhìn ra bên ngoài, là kháchsạn, Trương Thụy Hằng nói, “Con lên khách sạn một chút, mẹ con đang đợi con.”

Đường Mạn không thể không xuống xe.

Cô im lặng không nói gì, đi theo Trương Thụy Hằng vào phòngcủa khách sạn, cửa vừa mở ra, cô nhất thời kinh ngạc.

Chỉ nhìn thấy một người không còn sức sống nằm trên giường,lại là bà Trương từng rất ngang ngược tàn nhẫn.

Ngày thường, bà Trương đều trang điểm rất đậm, căn bản khôngnhìn thấy vẻ già nua trên mặt, hiện giờ, bà không trang điểm, nằm trên giường,thoạt nhìn như một con heo ngâm nước nằm trên thớt chuẩn bị xả thịt.

Quá đáng sợ, quá chấn động.

Bà Trương chậm rãi quay đầu lại, nhìn thấy Đường Mạn.

Đường Mạn hết hồn khi nhìn thấy khuôn mặt khô như vỏ cây củabà Trương, cô từng nghĩ bà là bà mẹ chồng hiền lành dễ gần, không ngờ bà mẹ chồngnày không thua gì mẹ kế của công chúa Bạch Tuyết, chính tay bà ấy đã chôn vùicuộc hôn nhân của con mình, bây giờ, bà nằm trên giường, giống như đang đợi sựtrừng phạt, giống như đang chờ ông trời cho bà một dao lên đỉnh đầu.

Bất chợt Đường Mạn cảm thấy khó chịu muốn khóc, cô khó khăn,bước đến cầm lấy tay của bà Trương.

Bà Trương khóc lên, tiếng khóc nức nở hệt như đứa trẻ lênba.

Đường Mạn cũng rớt nước mắt.

Bà Trương khóc lớn, bà ngồi dậy, “Đường Mạn, con tha thứ chomẹ nhé.”

Đường Mạn không nói gì.

Bà Trương nghẹn ngào, “Mẹ không nên đối xử tệ bạc với con,con yêu Khải Hiên như vậy, là mẹ ích kỷ, vì lợi ích muốn đuổi con đi khỏi nó,xin lỗi, Đường Mạn.”

Đường Mạn cũng nghẹn ngào.

Bà Trương khóc: “Đường Mạn, con trai mẹ không chịu về nhà, bởivì nó hận ba mẹ, nó không muốn trở về cái nhà này, nhưng nó lại không thể tráchba mẹ, bởi vì ba mẹ thì không thể lựa chọn, nó không thể trách móc ba mẹ được,nhưng nó quá đau khổ, nó không muốn về, van xin con, Đường Mạn, tha thứ cho mẹ.”

Đường Mạn không ngừng rớt nước mắt, cô gật đầu: “Được rồi,con tha thứ cho bác, con cũng có lỗi, con thật sự cũng có lỗi.”

Bà Trương ôm lấy cô, giờ khắc này, hai người cuối cùng cũngxóa đi hiềm khích trước đó.

Trương Thụy Hằng chờ hai người bình tĩnh lại, lúc này mới gọiĐường Mạn ra phòng ngoài.

Ông rất bình tĩnh, “Tiểu Mạn, người khôn không nói dông dài,ba đã nói cho con biết tình hình của Lý Văn Khải, tuy rằng ba không thích hắn,nhưng ba khá thưởng thức hắn, nếu trong kinh doanh gặp được một đối thủ hậu bốinhư hắn, ba cũng vui vẻ kết giao với người bạn này, có đối thủ như vậy cũngkhông mất thể diện. Nhưng hiện tại, chúng ta nói chuyện thực tế nhé, con có sẵnlòng giúp hắn hay không?”

Trên đỉnh đầu rịn ra rất nhiều mồ hôi, Đường Mạn nghi hoặc,Trương Thụy Hằng có ý gì?

Trương Thụy Hăng ôm hai khuỷu tay, ông nói, “Trên đời này,có rất nhiều chuyện có thể dùng tiền để bù đắp, Lý Văn Khải không phải phápnhân, nhưng mà, có thể hắn cũng phải chịu trách nhiệm liên đới, nếu hắn sẵnlòng đồng ý chế tài kinh tế, hắn sẽ không có chuyện gì, hơn nữa, ba có thể camđoan vị trí tổng giám đốc hiện tại của hắn vẫn vững chắc như trước.”

“Như vậy, ý của bác là?”

Trương Thụy Hằng thở dài, “Tiểu Mạn, con trở về bên cạnh KhảiHiên đi.”

Đường Mạn nhất quyết từ chối, “Không, con tuyệt đối không thểlàm như vậy. Con và Khải Hiên đã ly hôn, bây giờ, con là bạn gái của Lý Văn Khải,con có cuộc sống của riêng mình, cho dù anh ấy giàu hay nghèo, cho dù cuộc sốngsau này của anh ấy có bao nhiêu khó khăn, con cũng tình nguyện sống với anh ấy.Còn có, nếu con chỉ vì chuyện này mới trở về bên cạnh Khải Hiên, con nghĩ saukhi Khải Hiên biết được, Khải hiên cũng sẽ không cảm thấy vui vẻ gì.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.