Lý Văn Khải nhất thời mắng: “Trương Khải Hiên, tên khốn này,hắn lại có thể phái người theo dõi em.”
Đường Mạn cũng luôn miệng than trời, không biết Trương KhảiHiên có đến một mình không, Lý Văn Khải lại đơn độc, nếu hai người đàn ông nàychạm mặt, ắt phải thủy hỏa bất dung.
Lý Văn Khải xoa dịu cô: “Em đừng sợ, có anh ở đây, em mặc quầnáo trước đi.”
Đường Mạn sốt ruột, “Không thể thế này, bây giờ em vẫn cònlà vợ của anh ấy.” Cô nhìn xung quanh, cám ơn trời đất, xung quanh phòng thử đồđều có cửa, Trương Khải Hiên gõ vào cửa bên trái, lại bỏ sót cửa bên phải.
Cô đẩy Lý Văn Khải đi, “Anh đi trước đi, em về nhà với anh ấy.”
Anh giận, “Em định dây dưa với hắn đến khi nào? Anh rất hoàinghi, em không thật sự yêu anh. Nếu em thật sự yêu anh, tại sao vẫn còn do dựkhông quyết như vậy?”
Trương Khải Hiên vẫn đang phá cửa, cơn thịnh nộ của anh tăngvọt, hận không thể bắt Lý Văn Khải liền lập tức.
Đường Mạn vội vàng đẩy Lý Văn Khải, cho dù anh muốn haykhông, anh cũng phải đi.
Trương Khải Hiên nghiến răng đứng bên ngoài gõ cửa, anh vốnkhuyên can bản thân, đừng nóng giận, đợi Lý Văn Khải đi ra, nhưng anh đợi khôngđược.
Anh tràn đầy lửa giận, nghĩ đến Lý Văn Khải và Đường Mạn ởbên trong thậm chí có thể làm ra chuyện đó, anh lại hận không thể tóm lấy họngay tức khắc, nghiền xương họ thành tro.
Không đợi Đường Mạn mặc xong quần áo, chỉ nghe “rầm” một tiếng,cánh cửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877883/quyen-2-chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.