Lý Văn Khải bước từng bước đến, anh xanh mặt, hai hàng lôngmày nhíu lại, trong mắt là lửa giận của sự khinh miệt, chỉ nghe anh trầm giọngnói với Trương Khải Hiên, “Trương Khải Hiên, tôi biết Đường Mạn là có nỗi khổ,tôi vừa mới gọi điện thoại về Thượng Hải, mẹ tôi nói, con gái tôi và bảo mẫu từnhà trẻ ra đã bặt tin suốt 2 tiếng, tôi hy vọng chuyện này không liên quan đếnanh. Nếu không, nếu người nhà của tôi bị trầy xước gì, tôi đảm bảo trên ngườianh cũng sẽ có không ít vết thương gấp trăm lần như thế, đừng thách thức tôi.”
Trương Khải Hiên giật mình, chuyện gì đây? Anh hoàn toànkhông hiểu.
Đường Mạn đẩy đẩy Trương Khải Hiên, “Chúng ta đi.”
Lý Văn Khải gọi Đường Mạn, “Tiểu Mạn.” Giọng điệu trước vàsau của anh hệt như hai người khác nhau, đối với Trương Khải Hiên là căm thù lạnhlùng, đối với Đường Mạn thì liền biến thành yêu thương dịu dàng.
Anh nói, “Em cũng nhớ kỹ một chuyện, thân thể của em khôngphải chỉ của một mình em, nếu em có bất kỳ thương tổn nào, anh sẽ đau lòng đếnngủ không yên giấc, em nhất định phải chăm sóc bản thân thật tốt, nhớ rồi chứ?”
Đường Mạn không dám quay đầu, nước mắt rơi như mưa.
Cô nhẫn tâm, nhanh chóng bước về trước, lên xe của nhà họTrương.
Nhà họ Trương.
Trương Khải Hiên tận tình khuyên nhủ Đường Mạn, “Em hãy ăn mộtchút đi, không cần ăn hết, ăn một nửa cũng được.”
Đường Mạn cụp mắt, nhìn chén canh trước mặt.
Cô thở dài, rốt cuộc bưng chén canh qua, im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877881/quyen-2-chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.