Đường Mạn điềm nhiên như không đáp, “Có hỏi, anh ấy hỏi tôiăn cơm với ai, tôi nói với anh ấy, tôi cùng ăn cơm với một người đàn ông.”
“Vậy anh ấy nói gì?”
“Anh ấy nói, vậy em không cần làm lợi cho tên đó, hiện tạithịt heo đang lên giá, nhớ kỹ lúc gọi món phải gọi thịt để ăn, tránh bị thuathiệt.”
Lý Văn Khải mỉm cười không nói gì, trong lòng anh sớm hiểuđược cô gái này đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
Anh cười, tiếp tục tán gẫu, lại có thể từ kinh tế tài chínhđến chính trị, không cái nào là không nói được, không cảm thấy được thời gianđang trôi qua.
Rất nhanh, cô nhìn thấy bên ngoài trời đã dần tối, lúc này mớikinh ngạc, một buổi chiều lại trôi qua lặng lẽ thế này, cô phải về nhà.
Cô ngạc nhiên lắm, bản thân lại có thể ngồi trong tiệm càphê cùng với một người đàn ông quen biết chưa lâu, hệt như hai người bạn thânthiết, nói chuyện trên trời dưới đất lâu như vậy.
Lý Văn Khải thấy cô đang nhìn bên ngoài, anh lập tức nói:“Trời tối rồi, Đường Mạn, cô phải về nhà sao?”
Đường Mạn gật đầu: “Đúng vậy, hôm nay anh không cần đưa tôivề, tôi tự ngồi taxi được rồi.”
Lý Văn Khải cũng không miễn cưỡng cô: “Vâng.”
Hai người đi ra cửai, lúc bước ra, gió lạnh phả vào mặt, ĐườngMạn nhịn không được kéo kín áo khoác, anh lập tức quấn khăn choàng cổ lên chocô một cách tự nhiên.
Lúc anh cúi đầu quấn khăn cho cô, Đường Mạn vô tình tiếp xúcvới ánh mắt của anh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877843/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.