Đường Mạn tức giận: “Trương Khải Hiên, đây là ý gì?”
Anh cắn môi, hệt như một con sư tử đói bị nhốt trong chuồng,lưỡng lự một lúc, rốt cục thấp giọng nói, “Em uống thuốc đi!”
Đường Mạn giật lấy hộp thuốc, một phen ném vào mặt anh, “Cútra ngoài! Nếu không muốn sinh con, từ nay về sau làm ơn tránh xa tôi ra mộtchút, anh nghĩ rằng tôi tình nguyện sinh con cho anh sao? Lúc trước tôi đã nóilà không cần đứa bé, là anh sống chết quấn lấy tôi, bảo tôi không được bỏ đứabé, bây giờ anh đi ra ngoài cho tôi, lập tức ra ngoài!”
Anh cũng nổi nóng, “Được, em uống thuốc xong thì tôi lập tứcra ngoài.”
Đường Mạn đứng dậy đẩy anh ra khỏi cửa, anh quay đầu lại giữchặt cánh tay cô, khiến cô bị đè trở lại trên ghế, “Nghe đây.” Anh rống lên:“Đường Mạn, tôi không phải không muốn sinh con, em hãy nghe tôi nói.” Thái độ củaanh hơi dịu xuống, “Bác sĩ nói với tôi, hiện giờ tôi đang uống thuốc, bác sĩchưa chắc chắn rằng đứa bé có khỏe mạnh hay không, còn có, em vừa mới sẩy thaichưa đầy một tháng, thời gian ngắn như vậy nên tôi không muốn em có thai mà bịyếu đi.”
Trong lòng Đường Mạn xẹt qua một chút an ủi, anh nói cô vừamới sẩy thai, sợ sức khỏe cô có thể bị suy yếu nữa? Cô còn có một chút vị trí ởtrong lòng anh sao? Đã có vị trí, tại sao lại đối xử lạnh lùng với cô, tại saolại tổn thương cô thô bạo như vậy?
Cô nhắm mắt lại, “Ra ngoài, anh ra ngoài, tôi không muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877838/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.