Trên khuôn mặt điển trai của Trương Khải Hiên lộ vẻ lạnhlùng kiêu ngạo, “Làm sao vậy, lúc nãy vẻ mặt vẫn còn tươi cười với những ngườikhách khác, vừa đến chỗ tôi, liền thay đổi thành lạnh lùng ngay, các người phụcvụ khách như vậy sao?”
Cô tức giận nói: “Anh đến đây làm gì?”
“Tức cười thật, đây là nơi công cộng, chẳng lẽ tôi không thểđến sao?”
Đường Mạn khẽ cắn môi, không để ý tới anh nữa. Nhưng suynghĩ một lát, cô lấy lại tách cà phê ở trước mặt anh.
Trương Khải Hiên ngăn cô lại: “Em có ý gì, thứ này không phảilà tôi đã gọi rồi sao?”
“Bác sĩ nói anh không thích hợp uống cà phê, đổi thứ khácđi.”
“Đứng lại, tôi là khách, tôi muốn uống cái gì là chuyện củatôi, phải cần em tính toàn dùm sao?”
Đường Mạn quay đầu lại, hai người đối mắt với nhau, không ainhường ai, trừng mắt về phía đối phương.
Cô tức giận, đặt khay cà phê xuống trước mặt anh thật mạnh,nhất thời khiến nước bắn tung tóe, cô cũng không quan tâm, vứt xuống rồi bướcđi.
“Cô đứng lại.” Trương Khải Hiên gọi cô ở phía sau: “Cô cóthái độ như vậy hay sao?” Anh lớn tiếng quát cô, khiến những người khách xungquanh quay đầu lại nhìn.
Đường Mạn đứng lại, cô quay đầu, đi đến gần anh, đứng ở trướcmặt anh, dùng một đôi mắt quật cường để nhìn anh, đúng, hiện tại vẫn là thờigian làm việc của cô, anh là khách.
Trương Khải Hiên nói, “Xin lỗi mau!”
Cô dường như không tin vào tai mình.
Anh còn nói thêm lần nữa, “Cô không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/day-leo/1877835/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.